Mình có người dì họ (mẹ của dì là cô của mẹ mình), nói là dì nhưng chỉ hơn mình vài ba tuổi. Cuộc sống của dì không quá tệ, có khi lại hơn nhiều người (trong đó có mình) vì chồng dì là Giám đốc một Công ty nhà nước, dì là thủ kho mới nghỉ hưu, hai con dì đều thành đạt, một đang học và làm việc ở nước ngoài, một thì đi tu nghiệp ở nước ngoài về và đang làm việc trong nước! Nhà cửa thì khi hai con học ở SG đã mua rồi, cách đây hai năm vừa xây mới lại khang trang, đẹp đẽ và chỉ để một mình cô con gái ở vì dì phải theo chú ở nơi Công ty chú làm việc.... dì lớn tuổi hơn mình nhưng mẹ của dì thì mất sau mẹ mình mười mấy năm (mình mồ côi mẹ trước dì rất lâu). Túm váy lại (hi!hi) là cuộc sống của dì như vậy là đáng mơ ước so với nhiều người!
Vậy mà mỗi lần gọi điện thoại cho mình dì lại nước mắt ngắn, dài, mình hỏi có chuyện gì làm cho dì buồn, dì mới kể lể: Dì khổ lắm,dì buồn lắm...rồi nào là gia đình neo đơn, mẹ mất sớm, chỉ có 2 chị em gái, con cái dì thì phải xa gia đình (một đứa ở nước ngoài, một đứa ở SG- cách nhà chưa tới 200km), gọn lại là dì buồn, dì khổ! haizzz! ca này khó đây! Mình mới nói là so với cháu dì xem ai khổ hơn nhé: Cháu mồ côi mẹ trước dì (mất đi một chỗ dựa tinh thần cực kỳ lớn), đúng không? dì nói đúng! mình tiếp: thế dì có một chị gái nhưng là chị ruột chung cha, chung mẹ đúng không, dì xác định: đúng; mình tiếp: dì có 2 con 1 trai, 1 gái (giống cháu) nhưng con dì một đưa đang sắp định cư ở nước ngoài, đúng không? dì nói đúng (phần con cái thì 2 dì cháu xem xem nhau); Mình hỏi tiếp: chồng dì sức khỏe tốt, đang là Giám đốc một công ty to đùng của nhà nước và dì là vợ Giám đốc đúng không? dì nói: đúng. Còn cháu, chồng hưởng lương hưu đã lâu, sức khỏe yếu (nhớ nhớ, quên quên) đúng không, dì nói đúng. Mình nói tiếp: dì có chị gái ruột chung cha, chung mẹ, còn cháu có mỗi một mình chả có anh, chị, em nào chung cha, chung mẹ cả (chỉ có một là chung cha, hai là chung mẹ thôi)! Vậy dì so sánh đi, giữa dì với cháu ai đáng khóc hơn đây ? Nghe mình hỏi thế dì mình cười hì hì và bảo ừ nhỉ ! xong hết khóc, lần sau gọi chỉ có hỏi thăm nọ kia chứ không kể lể nữa vì thực sự mình đã làm dì...mất hứng!
Cuộc sống của mình có thể chưa bằng nhiều người, nhưng mình cũng tự thấy là mình sướng hơn rất rất nhiều người về mọi mặt! Bởi vậy từ hồi còn thiếu ăn, đến cận nghèo rồi vừa thoát nghèo , mình luôn có một cuộc sống tinh thần vui vẻ, lạc quan, rất ít khi ai đó xung quanh thấy mình buồn, hay ủ rủ. Ngồi với mình là chỉ có vui. Bạn bè thân thì nói chuyện tếu táo, chém gió đủ kiểu, thân ít thì nói chuyện nọ, chuyện kia xã giao. Nếu có chuyện không vừa ý trong cuộc sống hay chuyện gia đình thì mình sẽ chọn một người bạn thân và xả hết ( có thể òa khóc nức nở nếu đó là chuyện làm mình quá buồn - đã vài lần kiểu này). Nếu câu chuyện buồn còn trong tầm kiểm soát của mình thì mình sẽ lôi cuốn nhật ký viết tay ra và thả bút viết hết vào đó, khi này thì chữ mình viết cực xấu vì nó theo đà cảm xúc mà phóng ra cho hả giận- buồn...(kiểu như thế). và sau đó thì hết, buồn nhiều thì câu chuyện đó sẽ quẩn quanh theo mình một đến hai ngày, nhưng dĩ nhiên chỉ một vài người biết chứ với những người khác mình vẫn tươi...như hoa!
Nhiều người quen hỏi là chắc cuộc sống của mình viên mãn, hạnh phúc, giàu có, đủ đầy nên thấy mình lúc nào cũng tươi như rau buổi sáng! xin thưa, nhiều khi trong héo ngoài tươi đấy ạ, nhưng vì bản tính mình luôn lạc quan và thấy rằng cuộc sống thật đáng yêu khi mình khỏe mạnh, còn mấy chuyện linh tinh, lang tang khác đều là chuyện có thể giải quyết được! Còn giải quyết thế nào thì tùy hoàn cảnh, công việc, câu chuyện đó đấy ạ!
Mình luôn yêu màu tím, dù màu tím nhìn nó không được vui lắm:
Buồn đây ạ: