Trang

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

CHỐN CŨ !

*/Cách đây mười mấy năm, khi mình còn làm ở cơ quan cũ, thì cái bàn làm việc của mình dù không đặt ở “mặt tiền” mà phải qua hai lần xuyệt (/) nhưng dù ngày nắng hay ngày mưa, lúc nào cũng đắt khách. Bạn già, trẻ, lớn, bé gì cũng có cả và đủ các thứ đề tài thượng vàng, hạ tấm đều có thể bàn luận ở đó, rồi khóc cười gì cũng có xung quanh cái bàn ấy! những ngày cận tết thì còn nhiều trò vui đáo để (chẳng dám nêu ra cụ thể ở đây mà mình chắc ai cũng biết), những khi mình bận công việc của mình thì “mấy đứa” nhỏ  (gọi thân mật) ngồi đọc báo trong khi chờ giải quyết công việc hay có khi chỉ vào để kiếm thứ gì đó bỏ bụng lúc giữa giờ... (vì phòng mình lúc nào cũng có sẵn bánh, trái cây). Có đứa nào buồn vì chồng rầy, bồ giận...đều có thể kể với mình để xả áp. Túm váy lại, phòng mình như kiểu phòng chị "Thanh Tâm", hihi!
                                                               
           
...Sau khi mình chuyển công tác sang cơ quan khác vào cuối năm 1999 (nói là cơ quan khác nhưng cũng vẫn vào chung một cổng, làm cùng một kiểu việc  khác chăng là trụ sở đóng ở trên lầu). Những ngày đầu mới chuyển đi mình đã hụt hẫng vô cùng vì xa nơi mình đã gắn bó gần 20 năm, bao vui buồn đều ở đó... khi chưa hòa nhập được với nơi mới, về ngang nơi cũ nhìn cái bàn làm việc với bao kỷ niệm, nước mắt mình lại vòng quanh, mấy cô bạn cười bảo như là chuyển chỗ ngồi thôi mà,...vậy mà mình cứ bâng khuâng, kiểu: "đưa người ta không đưa qua sông, sao có tiếng sóng ở trong lòng", vậy đó!
 Nơi cũ, mấy chị, em sàn sàn tuổi chơi thân với nhau, ới nhau khi chỗ này có bán đồ rẻ, chỗ kia ăn ngon mà ...rẻ, chỗ nọ có thể đưa con đi chơi … ới nhau khi mình có chuyện không vui, mấy chị em lại tụ tập, có cô bạn bụng bầu vượt mặt vẫn lặc lè leo lầu lên nhà mình dù chỉ để ủng hộ tinh thần!
Rồi nhóm họp để bàn kế hoach hè cho bọn trẻ đi chơi chỗ nào, Vũng Tàu,  Nha Trang, hay Đà Lạt, kinh phí thì “ban tổ chức” lo được tới đâu, mỗi gia đình bỏ ra khoản nào …(cái ban tổ chức theo vụ ấy không ai bầu cả, là mấy chị nhanh nhẹn, có uy tín, mối quan hệ bên ngoài  để tìm nguồn xin tài trợ (chỉ mong được tài trợ đủ tiền xe, chỗ ở và ăn tập thể hai bữa. Còn thì mỗi nhà tự túc). Kinh tế eo hẹp vậy mà vui lắm! Bây giờ nhiều nhà có xe hơi riêng nhưng đi vậy chưa hẳn vui như hồi đó. Mấy đứa con nhà mình hồi bé chỉ mong cho tới hè  để được mẹ và mấy cô tổ chức đi chơi... để được vui, chơi, ăn uống . 
Mãi sau này tụi nhỏ vẫn nhắc tới những chuyến đi chơi đầy kỷ niệm của tuổi thơ ấy…mà ngay cả mình cũng thích, dù nhiều khi đưa con đi chơi mà phải mươn tiền ...xài rồi tính sau!híc
     Mình chuyển nơi công tác (vẫn chung một ngành) và mình đi công tác khắp nơi mà chủ yếu là các tỉnh miền tây Nam Bộ. Cuộc sống có nhiều đổi thay, nhưng thời gian đầu, khi ở nơi mới có chuyện không như ý, mình đã nghĩ phải chi hồi ấy mình không chuyển sang cơ quan mới. Cũng đã có khi mình có ý nghĩ là hay xin về lại nơi cũ...Có cậu bạn ít tuổi hơn thấy mình buồn, đã động viên: "Chị chuyển đi, chỉ như cái cây bứng sang trồng chỗ khác thôi, bén rễ thì cây lại xanh tươi thôi mà" . Đúng vậy thật,  mấy chị em chơi chung ngày xưa rồi cũng phân tán ra bộ phận này, bộ phận kia. Thế là chuyện ăn, chơi, nhảy múa không tụ tập được như trước, phần các con của mỗi nhà cũng lớn dần theo năm tháng và đi theo chúng bạn, không còn bám váy, áo bố mẹ như trước! Nhóm bạn chơi chung không gặp nhau mỗi ngày, nhưng có sư kiện trọng đại gì thì vẫn gọi nhau để cùng tìm cách giải quyết! nói theo kiểu màu mè tí là : xa mặt nhưng không cách lòng! Rồi mỗi đứa trong nhóm có những bước ngoặt của cuộc đời khác nhau. Đứa chậm duyên thì lấy chồng ở tuổi ngoài 40, đứa bất hạnh hơn thì chia tay chồng … còn kinh tế thì đa phần đều đã xóa nghèo và chắc tất cả đều là  triệu phú (VN đồng) và mình suy bụng ta ra bụng người, có khi là tỉ phú cũng nên!hihi!
                                                   
 
Thôi chuyện kinh tế bỏ qua một bên! Nói chuyện tình cảm đối với nhau, tuy không đàn đúm hàng ngày như hơn chục năm về trước, nhưng vẫn nghĩ tới nhau khi vui và không vui. Có những chuyện trong gia đình, không nhắc mà bạn vẫn nhớ, như ngày giỗ mẹ mình chẳng hạn, năm nào cũng vậy cứ  đến ngày là nhắc, dù nhiều khi mình muốn bạn quên để mình đỡ ngại, vậy mà chưa năm nào quên…bạn bè như vậy thật sự là bạn bè…!
 Cuộc sống với những lo toan cơm áo, gạo tiền, nếu không có tình cảm bạn bè  thì thật …chẳng biết điền vào chỗ trống này là từ nào cho chính xác!

                                                     Hai bà mẹ (khoảng năm 1993)
                                                
                                                           Hai đứa con của 2 chị, em cùng tuổi, cùng tên:
                              

   + Còn đây là những bức hình phủ bụi thời gian với những gương mặt thân quen:
                (Năm 1988- lúc này mình mới đi làm lại sau khi bị tai nạn GT)

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

TÁM LẠNG VÀ NỬA CÂN !

*/Có thằng ku, (trước đây làm chung cơ quan, giờ nó chuyển sang chỗ khác dù vẫn chung ngành ), nó và mấy đứa bạn gọi mình bằng cô (mà lũ nhóc này cũng kỳ lắm cơ, chị bạn đồng nghiệp hơn tuổi mình, tụi nó gọi chị, xưng em ngọt xớt, thấy mà ghét. Mình,  tụi nó gọi cô xưng cháu cứ gọi là ngọt như mía lùi), mình cũng cú mèo lắm, có hôm lợi dụng tí lão làng, hỏi tại sao thế, tụi nó bảo, đơn giản là cô có con gái nhớn rồi, gọi thế, nhỡ có gì đổi sang me nặng (mẹ) cho nó tiện (hi!hi- tụi nó nói cũng có lý). Thôi thì cũng phải chịu chứ biết kiện ai bi giờ!
   Đang nói dở chuyện thằng ku kia, mấy đứa bạn nó gọi cô thì thôi cũng được, còn nó tự dưng trở chứng gọi Me (không phải mẹ), mà từ trước đến giờ mình chỉ biết danh từ chung Mẹ, còn được gọi là Má, Bu, Đẻ, có nơi gọi là Mợ, là zú. Nhưng Mẹ mà gọi là Me thì chưa nghe, chỉ có thấy thiên hạ gọi là Me Tây, Me Mỹ thui (hay tại mình lạc hậu không biết nữa). Mình thì không quen Tây và Mỹ cũng không nốt, không lẽ là Me ta ? thôi thì Me chỉ có thể hiểu là Me thế thôi. Nó gọi riết cũng quen, thôi kệ, me, hay cô hay gì gì thì cũng là cái mặt mình thôi, có sao đâu.
                                 .

Câu thành ngữ: Kẻ tám lạng, người nửa cân, dám cá 100% người dùng hiểu nhầm: Nghe nguồn gốc té ngửa người-2

...
 Thằng ku này mặt mũi sáng láng, nhìn biết thông minh, làm việc không đến nỗi nào. Chấm điểm 9. Chỉ tội cái miệng nó đờ..  i..  ngã  với gái lắm cơ, nhiều khi nghe nó tán mấy con bé cùng chỗ làm mà toát cả mồ hôi hột, chỉ sợ mấy đứa có chồng rồi, nghe nó về bỏ chồng thì khổ. Nó kể chuyện nó đi cua gái cũng phải gọi nó bằng ku con, mồm như tép nhảy, tiền thì chẳng có , để lấy le với gái, nó nói: Me biết sao không, con đi xe ôm đến gần ngõ nhà em, con xuống xe ôm, con gọi chiếc taxi leo lên, đến nhà em con xuống, đóng cửa xe cái rầm, cho oai (chỉ trả tiền xe taxi lên xuống có mấy ngàn đồng), thế là cả nhà ẻm cứ tưởng con sang lắm đi taxi đến chơi (thiệt cái thằng không chịu nổi với nó, sau này nó lấy con bé í).
Đó là mở đầu, giới thiệu về thành tích của nó, sau đây mới là câu chuyện chính: Thấy nó tán gái kiểu đó, mình nghĩ, được , rồi me cho mày lên thớt nha con. Thế là cứ tối về nhà mình mượn điện thoại “ ông phường” (chỗ mình ở xã lên phường lâu rùi), nhắn tin cho ku con, lúc đầu giả vờ nhầm số (mình biết tính ku này, sẽ dính đòn nhầm số), y như rằng ku nhắn lại tán tỉnh , mình giả dạng gái nhà lành (đang học lớp 12), ku nhắn lại nói để anh đến nhà chở em đi học thêm, mình cứ giả bộ ngoan, hiền. Ku gọi lại mình tắt máy, nhắn tin lại là đang mượn ĐT mẹ, đang ngồi với mẹ không nghe ĐT được ..vân vân và vân vân. Ku con rất hân hoan, nhắn qua nhắn lại, có vẻ cá đã cắn câu, ku nhất định gọi, mình nhất định không nghe ( lấy lý do đang ở nhà không nghe được và gia đình không cho phép đi chơi) càng như thế càng hấp dẫn ku con.
      Mấy hôm sau, hắn vô phòng mình khoe: Me, con vừa tán được em nai lắm, đang học lớp 12, nhà nề nếp…mình cười cười bảo thế a, thế a? Hắn còn nói nhất định con sẽ dụ được em đi uống sinh tố. Mình nói, ok (không có nghĩa gì cả).
  Chuyện mình lừa hắn, mình kể cho thằng bạn thân hắn nghe, có hôm hai thằng ngồi café đâu đó ngoài phố, thằng ku con cứ liên tuc nhắn tin gọi “em lớp 12” ra, mà em ấy (là mình chứ ai) kiên quyết từ chối, nào là em đang nhắn tin trộm cho anh, ba, mẹ em không cho xài điện thoại..hắn đành chịu. Với niềm tự hào chưa tán ai mà không đổ, hắn cứ như thằng khùng, suốt tối nhấp nhổm không yên và cứ nhắn tin cho em lớp 12, tạm thời gác các em zề qua bên.
   Thằng bạn nó, nhắn tin sang máy mình: Cô ơi, cháu xin cô tha cho nó, chứ nó điên vì em lớp 12 lắm rồi. Mình nói cứ để kệ cô.
   Ngày hôm sau hắn lại vô phòng mình, mình hỏi thế nào, em 12 chịu chưa? Hắn bảo chưa me (mặt hắn có vẻ buồn). Mình bồi thêm, ku biết em đó là ai không? Ku hỏi, con gái Me à, mình nói không, ku hỏi con chú A, chú B à, mình cũng nói không…nó tự hỏi, vậy là em nào vậy ta? Thấy hắn như thế, mình nói là me đó kưng. Hắn không tin, bảo me xạo, mình nói, ku cần me đọc lại các tin nhắn me gửi ku không hay tin ku gửi me? Hắn trợn tròn mắt hỏi thật vậy sao? Và than con chết rồi me ơi! (ku chết từ lâu mà giờ mới biết, tội nghiệp, cho chừa ai bảo ham gái nha kưng)  ! ha!haaaaaa ! Và hôm nay  là ngày sinh nhật của thằng Ku bạn thân nó !