Trang

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2019

MỜI BẠN VỀ HỌP LỚP! (27/7)



Gần cả tháng nay cảm xúc của mình có nhiều xáo trộn, bạn cũ thời phổ thông gặp nhau trên zalo (nhóm lớp), đã xa rồi thời học trò ngây ngô, khờ dại, vậy mà sau 40 năm gặp nhau trên mạng ảo, mình vẫn như thấy lại từng gương mặt thân quen. Bỏ qua nỗi sợ hãi của tuổi học trò (sợ đủ thứ, riêng mình sợ nhất là các môn học tự nhiên, sợ kiểm tra miệng, kiểm tra 15 phút rồi kiểm tra 1 tiết...), nghĩ lại vẫn toát mồ hôi! Nhưng đọng lại trong mình là tình cảm của tuổi học trò trong trắng ngây thơ! Mình đã quên đi một quãng thời gian dài 40 năm ở giữa với bao vất vả lo toan bởi cơm áo, gạo tiền và sự nghiệp, mình như đang trở về với một trời kỷ niệm ấu thơ ...với bạn cũ, trường xưa và mối tình học trò trong trắng!
 Mình đã cười khi chát với các bạn và mình cũng đã khóc khi thấy mộ 2 bạn là liệt sỹ nằm yên lặng ở quê nhà cùng bài thơ của Thầy chủ nhiệm viết cho MinhThắng. Cảm xúc là thứ khó kiểm soát nhất và khi viết những dòng này nước mắt mình lại rơi! Các bạn mình đã nằm đó...mãi mãi tuổi 20!
 Ở đâu đó trên kia Lộc ơi! Thắng ơi! và 8 bạn vì bạo bệnh mất sớm ( Thanh Sơn, Phùng Nghĩa, Trần Ngụ; Luyện, Sỹ Tuấn, Đông; Liên và Thu Hà) các bạn hãy về hội lớp vào 2 ngày 16 và 17/8/ 2019 (tức 16 và 17/7 AL) các bạn  nhé ...40 năm đã qua rồi !!!









                                            Viếng bạn!
                               (TG Thầy Nguyễn văn Lương- viết thay bạn Lê Văn Nguyên)
                                                     
Hôm nay viếng mộ bạn tôi.
Nghĩa trang Đức Lập trên đồi quê hương.
Nhìn quang cảnh đậm lòng thương.
Bạn tôi Minh Thắng học trường Minh Khai.
Họ Nguyễn vốn dĩ đẹp trai
Có bao bạn gái ước hoài kết thân.
Nhưng vì nghĩa nước tòng quân.
Vì tình quốc tế Việt Nam và Lào
Bạn tôi chẳng quản gian lao
Vì dân vì nước Ai Lao bỏ mình.
Giờ đây khuất bóng khuất hình
Di hài vỏn vẹn lặng thinh nơi này.
Ngắm mộ chí lòng cay cay
Quê hương Trần Phú như rày Thắng ơi!
Hội lớp 10E đến rồi
Linh thiêng Thắng ở trên trời dọi trông...! (hè 2019)


P/s: Hè 1995, mình về thăm MT ở nghĩa trang liệt sĩ huyện ĐT cùng với  Mạ và em của T!
Cũng đã hai mươi mấy năm rồi, chưa gặp lại T ! T ơi!

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2019

21/7/2019 !

Hôm nay là sinh nhật con trai mình lần thứ 28! Mấy ngày nay lu bu quá, chẳng viết lách được gì, cảm xúc cứ trôi tuột đi đâu mất!

Sinh nhật con trai,Mẹ viết vài dòng chúc mừng sinh nhật con nhé! Vậy là đã gần 7 tháng ngày con xách ba lô lên và đi đến một miền xa lạ, ở đó dẫu có nhiều điều thú vị đối với con nhưng hẳn là trong sâu thẳm mỗi khi chiều về con vẫn nhớ nhà, nhớ bạn bè và nhớ những con phố thân quen..!Nhưng được cái này thì mất cái kia, khó ai mà có tất cả mọi thứ, bởi thế con hãy vui với những gì mình đang có nhé! 

Chàng trai 28 tuổi của mẹ ơi, nếu con lập gia đình sớm thì con đã có thể là bố trẻ con rồi đấy nhỉ! Nhưng ông bà xưa bảo tam thập nhi lập có nghĩa là khi người ta 30 tuổi thì việc tự mình lập nghiệp mới là chắc chắn, vững vàng! Con hãy làm những gì con thích con trai nhé. Gia đình luôn bên con đó là điều chắc chắn nhất!
Sinh nhật của con, Bố, mẹ và gia đình chị Hai chúc con luôn vui vẻ, nhớ giữ gìn sức khỏe để thực hiện ước mơ của mình! Mẹ chúc con thành công!




Sam và Kem chúc mừng sinh nhật cậu VP :


Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2019

CHUYỆN CỦA NGƯỜI TA !

*/Lang thang trên mạng, thấy bài viết dưới đây là kinh nghiệm của người đã trải qua một số bệnh, thấy có tác dụng với mình, vì mình đã từng bị thoái hóa đốt sống cổ dẫn đến tê tay đi xe máy rất khó khăn (chuyện này mình có kể rồi) cũng được BS khuyên mổ, mình gọi cho bà chị gái nói qua tình hình, chị gái một hai kêu mình đừng mổ, coi chừng mổ xong nằm một chỗ, hỏi ra mới biết người quen của chỉ cũng mổ do thoái hóa cột sống (theo mình già thì ai cũng bị thoái hóa) ca mổ không thành công và người đó đã nằm một chỗ phải có người chăm sóc 10 năm nay! haizzza! (mình lại lan man xa đề)!
                         

*/Những trường hợp dưới đây là của tác giả và người quen đã gặp, không là cá biệt vì là chuyện có thể ai cũng sẽ gặp, mình xin phép lược bớt cho gọn, viết tắt tên riêng và úp lên đây, mong tác giả (Nguyễn Tuấn Phương) cho phép và rất rất thông cảm!
"Đi khám bệnh là phải khám đối chiếu chứ không là tiền mất tật mang"! chuyện thế này:

                            CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT:
...Thấy sức khoẻ không ổn nên tôi đi khám tổng thể, tôi chọn bệnh viện A mà theo tôi chắc phải tốt, giá cả hơi đắt nhưng cũng chấp nhận. Khám cho tôi là một bác sĩ chuyên khoa lâu năm, sau khi đo huyết áp ra kết quả: 140/90.
Bác sĩ bảo huyết áp như vậy là cao và nguy hiểm nên cho tôi đeo máy đo huyết áp 24/24. Kết quả HA thấp nhất: 120/75 , HA cao nhất : 145/90. Bác sĩ nói rằng huyết áp này là cao và rất nghiêm trọng, cần phải điều trị. BS giảng giải cho tôi biết tác hại của huyết áp cao và nói bệnh tình của tôi rất nghiêm trọng và cho đơn một loạt thuốc uống. Tôi chẳng biết gì về bệnh huyết áp cao và về nhà tuân thủ theo thuốc bác sĩ đã kê đơn và luôn lo lắng đứng ngồi không yên về bệnh lý của mình. Tôi vẫn thường chơi tennis, mỗi lần đánh xong mệt quá thì tự nhiên tôi lại lo sợ rằng huyết áp có thể ảnh hưởng tới sức khoẻ của mình. Tôi có phàn nàn với BS về tình trạng lo lắng sợ sệt thì BS kê đơn cho tôi 1 lọ thuốc Lexomil (thuốc điều trị rối loạn cảm xúc). 1 lọ có 30 viên , mỗi ngày uống 1/2 viên, uống trong 60 ngày. Tôi uống thuốc thì thấy tinh thần rất tốt, sau khi uống hết một lọ, tôi định đi mua tiếp và bây giờ tôi mới đọc đến tính năng tác dụng phụ của thuốc là thuốc gây nghiện làm cho bệnh nhân có xu hướng muốn đi tự tử. Tôi sợ quá nên không mua nữa. Đây là thuốc gây nghiện rất mạnh, sau khi không uống thuốc, nó hành hạ tôi suốt ngày trong tình trạng hoảng hốt, lo sợ, lúc nào cũng tưởng như mình sắp chết. Trời ơi sao người ta lại làm ra loại thuốc khủng khiếp thế mà một bác sĩ tim mạch lại kê đơn thuốc tâm thần cho tôi. Suốt mấy năm trời tôi sống trong tình trạng hoảng hốt sợ chết, nhất là 2 năm đầu tiên. Có lần tưởng mình sắp chết, tôi bảo vợ tôi lấy sổ ghi chép xem ai nợ tiền mình, xem mình nợ tiền ai, công việc sau khi tôi có mệnh hệ nào thì bàn giao cho ai. Một lọ thuốc nhỏ bé mà không hiểu sao nó lại tác dụng mạnh và lâu dài đến thế. Nó biến tôi từ một người cao 1,75m nặng 65kg và có khuôn mặt cũng chấp nhận được trở thành một người già nua xấu xí béo phì nặng 90kg. Có người bạn bảo tôi ông vô lý quá, khi ông không dùng thuốc lexomil thì 1 tuần sau thuốc trong người sẽ tan biến hết thì làm sao tác hại đến cơ thể ông được. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được, trường hợp của tôi giống như người nghiện ma tuý. Khi đưa ma tuý vào cơ thể. Cơ thể sẽ có 2 phản ứng cơ chế, thứ nhất: cơ thể sẽ không tạo ra moocphin nữa nó phụ thuộc vào việc đưa moocphin từ bên ngoài vào (đó là ma tuý). Nếu không có ma tuý người nghiện sẽ đau đớn vật vã. Cơ chế thứ 2 là ma tuý vào cơ thể đã biến đổi hệ thần kinh va tâm thần của người nghiện biến họ thành người khác. Dù cho cai được ma tuý thì ảnh hưởng của nó vẫn còn rất lâu dài. Trường hợp của tôi cũng vậy. Thuốc Lexomil tác động lâu dài lên hệ thần kinh và tâm thần của tôi.

                               CÂU CHUYỆN THỨ HAI:
Sau khi bị huyết áp cao, cứ 6 tháng tôi lại đi khám định kì 1 lần, tôi vẫn khám bác sĩ chuyên khoa cũ vì tôi nghĩ rằng bác sĩ đó đã nắm được bệnh của tôi, nếu thay bác sĩ mới thì người ta lại phải tìm hiểu bệnh tình của tôi lại từ đầu. Bác sĩ cho tôi chạy gắng sức trên máy tập và tôi rất mệt. Sau đó bác sĩ cho tôi đi chụp động mạch vành, kết quả là trong một nhánh nhỏ của tim, tôi bị hẹp 30% . Bác sĩ cho rằng bệnh tình của tôi rất nghiêm trọng và chuyển hồ sơ của tôi đến tham khảo bác sĩ (...) chuyên khoa tim mạch BV (...). Tôi được biết bác sĩ này là chuyên gia giỏi về đặt stent cho động mạch vành. Tôi mang hồ sơ đến cho bác sĩ, BS xem xong rồi bảo tôi phải đặt stent. Tôi rất lo lắng và buồn phiền nhưng được biết BS là người nổi tiếng cho nên tôi cũng chấp thuận đặt stent, và tôi hỏi BS là tôi đã mua vé đi du lịch Thái Lan, để cho tôi đi du lịch 1 tuần rồi về đặt stent có được không. BS trả lời: “ANH HỎI THẾ TÔI CŨNG CHẲNG BIẾT TRẢ LỜI NHƯ THẾ NÀO". Thế rồi về nhà tôi đánh liều, cứ đi du lịch Thái Lan. Bạn tôi khuyên mang hồ sơ bệnh án đi sang đấy để nếu có cấp cứu thì bệnh viện người ta còn biết bệnh án của mình. Sau đó, về HN, tôi có nói chuyện với gia đình về trường hợp động mạch vành của mình. Gia đình tôi giãy nảy lên “trường hợp của P quá nhẹ, chưa cần phải đặt stent“. Tôi phân vân và đi hỏi một số các bác sĩ khác, họ cũng khuyên là chưa cần phải đặt. Sau đó khoảng 3 năm, tôi lại đi chụp động mạch vành, kết quả là động mạch vành của tôi chẳng sao cả. Cái chỗ hẹp 30% lần trước nay không còn nữa. Thật may mắn cho tôi. Nhưng điều tôi không thể hiểu là một bác sĩ giỏi trong lĩnh vực đặt stent lại quyết định tôi phải đặt. Nếu tôi đặt stent thì dễ nhưng rút ra thì không thể , và tôi phải đeo dị vật trong tim suốt đời à?

                                          CÂU CHUYỆN THỨ BA:
Một lần tôi đi xe máy bị ngã đập vai xuống đường, người dân dìu tôi vào vỉa hè. Tôi nghỉ một lát rồi đi xe máy một tay về đến bệnh viện gần nhất, đó là bệnh viện... Người ta cho tôi chụp XQ vai, tôi xem phim thấy vai của tôi có một vết rạn rất nhỏ, chỉ bằng sợi tóc . Sau đó họ chuyển hồ sơ đến bác sĩ chuyên khoa, ông ấy chỉ định: PHẢI MỔ. Tôi vừa sợ vừa ngạc nhiên, không biết mổ để làm gì, vai con người chứa rất nhiều dây thần kinh, gân, cơ. Nếu mổ thì biết bao giờ mới hồi phục đây? Rút kinh nghiệm của những lần trước, tôi chạy đến khám BS chuyên khoa. Ông ấy xem phim rồi bảo trường hợp này quá nhẹ, không cần phải điều trị bất cứ điều gì, chỉ cần buộc một cái băng vào cánh tay treo lên cổ 2 tuần sau sẽ khỏi. Mấy tháng sau, tôi vẫn đánh được tennis và golf bình thường. Tôi nghĩ mãi và không thể lý giải được việc chỉ định mổ của bác sĩ bệnh viện trên.

                                           CÂU CHUYỆN THỨ TƯ:
Có một lần đau lưng quá, tôi nghĩ mình cần phải đi kiểm tra cột sống. Lần này, tôi quyết định lựa chọn bệnh viện tư nhân, giá cả hơi đắt nhưng có thể người ta nhiệt tình. Đến đấy, bác sĩ chuyên khoa chỉ định cho tôi chụp CT cắt lớp. Kết quả: cột sống của tôi rất xấu: rách đĩa đệm, hẹp ống sống... Bác sĩ bảo rất nghiêm trọng, cần phải mổ cột sống. Lần này, tôi đã có kinh nghiệm, không vội tin vào chỉ định của bác sĩ. Tôi mang hồ sơ đến một bệnh viện khác để kiểm chứng. Lần này tôi chọn BV QĐ . Tôi đưa phim chụp cắt lớp cho  BS xem.  BS xem rồi bảo cái phim này chẳng có tác dụng gì. Rồi bác sĩ chỉ định tôi phải đi chụp một cái phim XQ bình thường. Sau khi có kết quả ông BS xem rồi bảo:  anh chẳng có bệnh gì. Đây là trường hợp thoái hoá cột sống theo tuổi tác, không thể điều trị được, phải chấp nhận chung sống hoà bình. Để cải thiện cột sống, anh phải luyện tập thể thao. Nếu đau quá thì sẽ kê đơn thuốc giảm đau”. Sau đó tôi chơi golf và thấy bệnh tình được cải thiện rất tốt. Một điều mà tôi không thể lý giải được là tại sao 2 bác sĩ chuyên khoa ở 2 bệnh viện lớn lại có chẩn đoán ngược nhau hoàn toàn.

                                          CÂU CHUYỆN THỨ NĂM:
Cùng phòng làm việc với tôi có một cậu tên là T. Một hôm, cậu ta bảo: “ông P ơi, ông xem cái cổ tôi mọc 4, 5 cái hạch, mai ông cho tôi nghỉ đi khám bệnh". Sau đó cậu T đi khám bệnh theo tuyến, người ta thấy có vấn để chuyển lên bệnh viện tuyến trên. Bệnh viện cuối cùng là bệnh viện ... Ở đấy, người ta làm một lô xét nghiệm và kết luận cậu T bị ung thư máu giai đoạn 4. Rồi đưa sang điều trị. Trong phác đồ điều trị có chạy xạ và truyền hoá chất.(ở BV có người truyền hóa chất 5-6 lần thì đi). Cậu T chạy xạ truyền hoá chất 2 lần thì tóc rụng hết, người rất yếu. Thế rồi cậu ta xin về nhà không điều trị nữa để chờ chết. Mấy tháng sau, do không điều trị nên sức khoẻ có tốt hơn. Cậu ta gọi điện cho tôi: “ông P ơi, tôi về nhà chờ chết mà mãi không chết. Bây giờ tôi thấy người cũng khoẻ nhưng ở nhà cả ngày buồn quá, ông cho tôi đi làm." Tôi bảo ông cứ đi làm đi cho vui, tôi cho ông chế độ đặc biệt thích đi lúc nào thì đi, thích về lúc nào thì về. Sau mấy tháng đi làm, tôi thấy cậu T vẫn khoẻ mạnh bình thường, tôi bảo: “trường hợp của ông lạ quá, người ta bảo ung thư máu chết rất nhanh mà tại sao ông vẫn khoẻ mạnh? Theo tôi ông nên đi khám lại". Cậu T đến bệnh viện trước đây xác định cậu ta bị ung thư, sau khi lại làm một lô xét nghiệm, người ta kết luận cậu ấy chẳng làm sao cả. Cậu ấy có hỏi tại sao trước đây lại chẩn đoán bị ung thư? Bác sĩ trả lời: “đây là trường hợp hy hữu, xin chúc mừng anh".Trời ơi, bệnh viện cứ chẩn đoán nhầm thế này thì chết con người ta.

                                            CÂU CHUYỆN THỨ SÁU:
Ở cơ quan tôi có một cậu còn trẻ, con mới được 2 tuổi thế mà suốt một năm qua, cháu bị ho rất nhiều. Gia đình đưa đi khám nhiều bệnh viện huyện, tỉnh. Mỗi lần đi khám, bác sĩ kê đơn cho một bọc thuốc kháng sinh. Suốt một năm trời, cháu uống hết thuốc này đến thuốc khác. Người xanh xao vàng vọt, còi cọc không lớn được. Tôi bảo cậu ấy tôi có nghe bạn tôi giới thiệu có ông bác sĩ X chuyên khoa tai mũi họng ở bệnh viện (...) có khám ngoài giờ, cậu mang con đến thử khám xem sao. Bác sĩ X sau khi khám cho cháu bé xong chỉ cho phác đồ điều trị đơn giản như hút mũi, xông mũi, xông họng... Tất cả các loại thuốc kháng sinh cháu dùng trong năm qua đều bỏ hết. Sau khi điều trị một tháng, cháu hết ho và sức khoẻ cải thiện rõ rệt.. Vấn đề ở đây là làm sao để tìm được BS có tài năng để khám chữa bệnh cho mình ?

                                                   CÂU CHUYỆN THỨ 7:
Anh ruột tôi vừa mới rồi nửa đêm đi cấp cứu bị tai biến liệt nửa người. Vào bệnh viện lúc nửa đêm, BS bảo nộp ngay 120 triệu để xét nghiệm và chiếu chụp .... Nửa đêm thì lấy đâu ra tiền đây!"....

P/S; từ những câu chuyện trên rút ra kinh nghiệm là nếu có bệnh thì phải đi khám và khám ra bệnh nặng thì phải nhanh chóng đi kiểm tra thêm ở một bệnh viện có uy tín khác. Ngoài ra trong nhà có người già, người bệnh mà là nhà có điều kiện (chứ nghèo lấy đâu ra) thì nên thủ sẵn hơn trăm triệu tiền mặt cho yên tâm về mặt tinh thần!

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2019

NHÀ CŨ- PHỐ CỔ!

Cách đây gần 40 năm (chính xác là từ cuối năm 1981) mình đi làm, còn độc thân và được cơ quan giao quyền sử dụng một căn hộ nho nhỏ ở trên một con đường to ngay trung tâm của SG, hơi tiếc là ngõ lên tầng quá nhỏ, không thuận tiên cho việc để xe máy, xe đạp! Những năm đầu thập kỷ 80 ấy mình làm gì đã có xe máy, chỉ có cái xe đạp cà tàng cứ phải è cổ ra vác lên vác xuống với cái cầu thang dốc đứng, hồi ấy tuy ngờ eo huyền nhưng lại còn trẻ nên khỏe, chứ bây giờ có cho ...kẹo cũng chịu! Nói là căn hộ nhưng sau này mình cải tạo, cơi nới thêm nên nó rộng, đủ để con mình chơi trốn tìm chạy mỏi giò! Hi!hi (mình lại nói quá).
 Mình gắn bó với căn hộ này đúng 25 năm, nơi đây từng đầy ắp tiếng vui đùa của hai con thời thơ ấu, nhắc về nơi này, với các con mình là cả một trời kỷ niệm! Đã qua rồi một thời gian khó đủ bề! Nhưng với căn nhà này nó mãi vẫn là một thời để nhớ của mình!

 Niềm vui của con trẻ trong ngôi nhà nhỏ (not trên thảonguyên! hi!hi):





Nhà cũ, phố cổ mà.. giờ tui không ở đó! (hi!hi):