Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

VU VƠ !

*/ Sài gòn đang ở những ngày nắng, nóng đỉnh điểm! sáng sớm tập thể dục (dưỡng sinh) mà mồ hôi, mồ kê nhễ nhại! cứ nghĩ chỉ tập thêm một tiếng nữa thì khỏi lo tăng cân ! Đi làm, đường đầy xe cộ, chen chúc, giờ cao điểm nên nhích từng cm, hai chân mình luôn rà dưới đất, không khéo sẽ ủi vào xe trước, cái thắng xe phải ra tiệm siết vào vào mỗi tuần! Thời tiết mùa này thật khó chịu, đi làm không mặc áo khoác thì nắng mà mặc vào thì nóng (lại phải lựa chọn giữa tránh nắng hay chịu nóng thôi)!
                                                  Dù nắng hay mưa, hoa là đẹp :   

                                               
* /Muốn hạ nhiệt cho cả nhà mùa này mình hay nấu nước mát (mía lau, mã đề, rễ tranh, râu bắp..nấu với đường phèn), nước này thì chỉ con giai  thích, còn con gái lại thích chè hạt sen, táo đỏ, nhãn nhục nấu với đường phèn (một nhà mà hai chế độ ăn - uống), mình và OX thì thế nào cũng được, thứ nào cũng xơi hết vì vậy nên nắng nóng mà mình chả xuống được gram nào thế mới buồn!
Nấu xong cả hai món, để nguội, mình sẽ ăn, uống thử trước (xem có phản ứng phụ gì không? hì hì) rồi thì cho ra chai, ra hộp, bỏ tủ lạnh cho trai xinh, gái đẹp ăn, uống và đem về nhà (cô ấy)





 */ 41 năm trước, ngày này (30/4), mẹ mình và mình đã vui mừng, háo hức, chờ đón một người...! nhưng sau đó thì mình chìm trong sự vô vọng, mãi đến 5 năm sau mới thành hiện thực ! có một thực tế thường là hy vọng hay đi cùng...thất vọng ! ừ, biết trách ai ? chiến tranh hay con người cụ thể ? Giờ thì người còn, người mất ! (nhưng với mình cảm xúc của ngày này năm ấy vẫn còn! cảm xúc của một đứa trẻ  mong chờ một điều mà những đứa trẻ bình thường khác... đều có )! và tối qua mẹ lại về ....!
 
"Hãy cảm ơn cuộc đời vì nó là như vậy, dù là khổ đau hay hạnh phúc. Thực ra cuộc đời không đau khổ mà chính ước muốn đời như ý mình thì mới là niềm thống khổ không nguôi". (Sư Thấy Viên Minh)

                        P/s: nắng, nóng nên mình lại vu vơ !híc

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

KIẾP TRƯỚC !

Nếu có kiếp trước, chắc mình là quan cai quản, trông coi ...chó! (chẳng được là Bật mã ôn)! 14 năm nay, trong tay mình " cai quản"  toàn số nhiều trở lên ( theo luật thì cứ 2 trở lên là nhiều)! Chó nhưng có tên, sổ khám bệnh còn ghi đủ thứ như cân nặng, màu sắc, chủng loại, tuổi....(nào là Ky, Níc, Gấu, Đen, TôTô, Ta xi, Hundai, LuLu, Mi sa, Pepsi, Dan, Chíp.....) haizzza! Viết tên tụi nó mà... mỏi cả tay! Hi hi ! Cách đây cả chục năm, mỗi lần đi công tác, gọi điện thoại về nhà, không hỏi thăm chồng, con mà cứ hỏi có cho tụi nó ( chó) ăn uống đầy đủ không ( chả là có lần mình đi 2 tuần ở nhà Gấu bị sạn thận mà die mất đó thôi! Còn bây giờ, sáng chưa 5 giờ đã dậy, ra sân chung tập gậy, dưỡng sinh hết 1 tiếng, rồi đi chợ lo mua bán cho 3 bữa sáng, trưa, chiều. Rồi tưới cây, dọn chuồng và cho các em chó ăn! Ta nói, chân này đá chân kia mới kịp giờ đi làm! Có năm, 3 con cái cùng đẻ một lần ( 3 x3 = 9), chín con chó con mà phải cho tụi nó bú dặm thêm cả tối và sáng (giống chó Phóc nhỏ xíu nên đẻ mố, mẹ nó ít sữa) vậy là mình nợ tụi nó từ kiếp trước hay là gì ta? Mỗi lần tắm cho tụi nó, mình lại dặn, kiếp sau mà đổi kiếp nhớ tắm cho bà cho sạch nghe chửa, chẳng biết có hiểu không mà vẩy lông văng nước tung toé. Bây giờ,  tụi nó con thì già, con thì vừa già vừa bệnh nên cứ dần dần " bỏ" mình mà đi! ( Nic, Gấu, Ky, Đen, Hundai, Pepsi ). Mỗi  khi có con " đi" lại buồn, năm kia, có 2 ngày đi 3 con! Haizzza, đau cả lòng! Như Pepsi thương mình lắm, mình đi đâu theo đó, thấy nó là biết mình đang ở đâu trong nhà! Mình đi vắng, nó ngồi chờ ở cầu thang ngó ra vì biết mình sắp về! Thích được mình sờ vào ngưoi! Vậy mà vì bảo vệ con nó mà nó bị con chó to, hung dữ nhà hàng xóm cắn chết trong đau đớn (mình có kể rồi)! Hôm nay, tự dưng nhớ nó, biên mấy dòng để nhắn với nó : "Pepsi ơi, bà nhớ Pepsi !"
Hôm nay nóng, lười ngồi gõ máy tính mà lọ mọ gõ...cái nhỏ hơn nên viết một lèo chẳng hàng lối gì! Sơ sơ vậy đi, hôm nào siêng biên tiếp! 
Đây là Pepsi và 2 con Chip and Dale:

 Pepsi và Lu:

Lu Lu:

Mẹ con nhà Pép si:

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

ĐỜI THƯỜNG

*/ Sáng thứ 2, vội vã đi làm cho kịp giờ G ! Xe máy gần hết xăng, ghé trạm đổ xăng. Có cậu trai nhưng bị "bóng gió", mời mua vé số, mình đang vội nên từ chối (mà kể cả không vội mình cũng ít khi mua- mới đọc bài báo nói về một số thói quen của người  giàu, trong đó có...không mua vé số !hí!hí). Mình tưởng sẽ bị cậu (cô) í càm ràm, nhưng không, cậu (cô) í chỉ tay vào mình và nói : cô này tướng sang, chắc làm giám đốc (kiểu ch.ửi khéo thôi chứ- giám đốc gì mà đi xe máy chắc GĐ đa cấp)!  được khen tướng sang mình buồn cười vì nhớ có lần có người đến nhà tìm mình, vì đặc thù của công việc không được tiếp dân tại nhà nên mình nói dối mình chỉ là Osin (của người họ cần gặp) vậy mà người ta tin và chào về ! (học triết thì: hình thức này nhưng nội dung khác)

*/ Mình là kiểu phụ nữ, sẵn sàng giúp đỡ những người không quen biết mà hoàn cảnh khó khăn, ngặt nghèo ở tận đầu tận đâu (lời kêu gọi giúp đỡ trên báo), chuyển tiền ngay và luôn không suy nghĩ. Nhưng mà mua bán thì phải đâu ra đó, không thích kiểu cân gian, tính dối hay buôn bán mà không vui vẻ! Mình sẵn sàng mua đắt hơn chỗ khác nếu người bán vui vẻ, thật thà. Chả là, mấy hôm trước đi chợ mua thịt heo, ông chồng bà bán thịt bỏ lên cái cân dùng bán sỉ nên thiếu khá nhiều,  (mình xách lên thấy nhẹ, đã nghi thiếu), về nhà có cái cân con gái dùng cân bột làm bánh, thử cân lại, thấy thiếu 200gram (hơi bực vì mua chỗ quen). Hôm khác, mua mì gói, với mấy hộp sữa đặc về uống cà phê, cô bán tạp hóa kêu mình trả tiền..abc..mình ok! về thử tính lại thì thấy không hợp lý vì đắt hơn bình thường, mình lại cảm thấy bực cái mình (híc) dù biết những chuyện như thế là nhỏ nhặt, không đáng là bao, nhưng đã là mua bán, tin tưởng nhau là phải đâu ra đó...! Với mình thì cho bao nhiêu cũng được, nhưng đã vay mượn thì ít bao nhiêu cũng trả. Mình nghĩ có như vậy thì mới lâu bền được, chứ kiểu vay, mượn rồi ậm ừ quên hoặc nghĩ không đáng là bao nên thôi cho qua là khó cho lần sau. Con cái mình cũng dạy kiểu mọi thứ phải rõ ràng, nếu cần sòng phẳng là phải sòng phẳng. hạn chế tối đa việc vay mượn tiền nếu thấy không cần thiết, còn đi mua tài sản lớn thì có đủ tiền mới mua (theo các cụ xưa dạy là liệu cơm gắp mắm).
                                   

*/ Con trai đi chơi biển với bạn chưa về, con gái thì đã về chơi hôm qua, hôm nay đưa con về nội! hai vợ chồng già vừa ăn tối vừa nói chuyện rôm rả, mình kể cho chàng nghe đủ thứ chuyện về thời thơ ấu của mình, (chắc mình kể rồi, giờ kể lại), chàng nghe (ra vẻ) rất chăm chú, nên mình phấn khích kể đủ thứ, cứ ngày xưa em thế này, ngày xưa em thế nọ... (vì kỷ niệm xưa tràn về), chàng thì lâu lâu lại chêm vào hỏi mấy câu làm cho mình đã say lại càng thêm sưa! hi hi! kể xong, trời tối mịt! Mình cảm thấy vui vẻ, lên sân thượng tưới cây, nghe thoang thoảng mùi hương của hoa Thiên lý dìu dịu (mình trồng ra rất nhiều bông), cảm thấy cuộc sống sao mà đáng yêu quá ! (vậy nên mấy chuyện nhỏ nhặt nên bỏ qua)
                                
 Hình giàn hoa thiên lý cóp trên net để minh họa :
 

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2016

MÀU CỦA HOÀI NIỆM...!

Màu của hoài niệm quá khứ ...là màu gì nhỉ? Người già và già chưa tới như mình thích kể chuyện ngày xưa, với những câu chuyện mở đầu bằng..ngày xưa thế này, ngày xưa thế nọ! Nhưng còn màu của quá khứ là màu gì thì mình chưa nghĩ và hình dung ra .
 Vừa đọc bài báo giấy có câu chuyện kể về ngày xưa hợp với gu của mình! tác giả là một cụ bà bằng tuổi mẹ mình (nghĩa là xấp xỉ 90), cụ viết bài kể câu chuyện xưa, lồng ghép vào là văn, là thơ của các nhà văn, nhà thơ nổi tiếng! Cụ làm nghề dạy học (mình đoán chắc là dạy văn !). Khi viết về hình ảnh một mùa thu buồn, cụ trích thơ của một nhạc sĩ:  "Sao mùa thu còn vương trong mắt em/Để tôi nhớ một mùa xa đến thế..." ! 
Viết về màu của hoài niệm, cụ lấy  hai câu thơ trong bài thơ Màu thời gian của Đoàn Phú Tứ: "Màu thời gian không xanh/ Màu thời gian tím ngát"  và theo cụ thì đó là màu của nỗi hoài niệm quá khứ! (mình đồng ý với kết luận này của cụ lắm cơ). Cụ cũng tự bảo: chưa có ai nói với cụ về màu sắc của hiện tại! và mình cũng vậy ...!


P/S: mấy hôm nay nắng, nóng..chắc mình cũng vì thế mà có cái bài lưng chừng xuân này! 

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

HẬU DUỆ CỦA ....MẶT TRĂNG !


*/ Đọc báo mạng thấy viết nhiều về phim Hàn "Hậu duệ của mặt trời", mình không quan tâm nhiều lắm ! Thấy giai xinh hỏi mẹ không xem phim Hậu duệ ..à ? ừ, xem thì xem, để biết vì sao giới trẻ đứng, ngồi không yên với Hậu duệ..., để hiểu vì sao các bạn ấy canh từng tập để xem...và còn chụp hình ăn theo những cảnh trong phim nữa chứ. 
    Mình xem đến tập 9 rồi, mà cũng thấy: thường thôi ! Bởi, hình tượng của mình mê trên phim phải là kiểu như chàng Rhett Butler của "Cuốn theo chiều gió" cơ ! đã mê, đã thích thì phải thế nó mới ...đẳng cấp!  hi hi! chàng đây:
                                                  (hình cóp trên mạng)

*/ Hồi những năm 90, phim Hàn mới qua VN, mình đã từng đau tim kiểu như các bạn trẻ xem Hậu duệ bây giờ ! đó là phim "Anh, em nhà Bác sỹ" cũng đứng ngồi không yên, cũng xuýt xoa theo những cảnh lãng mạn và cũng mê tơi cậu em nhà bác sỹ ! Xem chưa đã, vào cơ quan còn tụm năm tụm ba, phân tích tâm lý từng nhân vật! hazzzz! thời ấy nay đã qua rồi! Bây giờ vừa xem phim vừa ôm... Ipad ngủ !
         Còn đây là 3 diễn viên trong phim Anh em nhà Bác sĩ (hình cóp trên nét):

*/ Hậu duệ mặt trăng của mình đây: