(P/s: Hôm
nay là lần giỗ thứ 22 của mẹ tôi, tôi cùng OX đang ở quê ngoại.
Tôi đăng kỳ cuối chuyện dài về mẹ vào đúng ngày hôm nay như một nén tâm nhang
tôi kính dâng hương hồn mẹ…)
…Tối ngày 09/11/1995, chúng tôi tiễn mẹ về quê
, đưa bà ra ga Sài Gòn có thêm gia đình dì tôi (em ruột mẹ tôi). Lòng dạ tôi rối bời vì biết rằng chuyến về quê này của mẹ tôi
sẽ không có ngày quay lại, các con tôi thấy bà đi thì khóc lóc đòi theo, trước
khi tàu chạy, mẹ tôi đọc cho tôi nghe 2 câu thơ:
“Qua sông, qua suối, qua đò/ mẹ kêu mặc mẹ, theo chồng con vẫn phải
theo”!
(hình mẹ tôi chụp năm 1994 tại SG)
...Tôi cùng 2 con trở về, nhà trống trải, thiếu
vắng hơi ấm của mẹ, của bà…đầu óc tôi trống rỗng ! Những năm đầu thập niên 90 của thế kỷ 20, tàu đi từ Sài Gòn ra Vinh phải mấy ngày, đêm, khi tàu dừng ở Đà Nẵng, mẹ
tôi viết thư gửi bưu điện về Sài Gòn cho con gái tôi (năm đó 9 tuổi), bà căn dặn cháu nhiều thứ với
lời lẽ đầy nhớ thương, …hai mẹ con tôi đọc thư mà nước mắt tuôn ròng!
Về lại quê nhà, mẹ tôi muốn được căn dặn lại con, cháu qua băng ghi âm, còn lại chút sức nào mẹ tôi đọc để anh tôi ghi âm lại nhắc lại những ân
tình của những người bà đã mang ơn lúc khó khăn, gian khổ và bà tự đọc điếu văn
cho chính mình... (trước đó mẹ tôi cũng đã mua sẵn lư hương, đèn cầy, nhang điện,
bà bày lên bàn thờ tấm hình của chính mình và đứng để chụp hình) :
(mẹ tôi thích nên chọn tấm này làm hình thờ - sau này tôi làm mới lại nên mẹ tôi vốn đã đẹp giờ nhìn lại càng phúc hậu)
...Biết là mẹ đang ngày càng yếu dần, đầu tháng
12/1995, tôi cùng con trai lên tàu về quê, lúc này mẹ tôi còn tỉnh táo nhưng
người đã rất yếu, khả năng bà đi gặp Tổ Tiên chỉ tính từng ngày rồi từng giờ…Và đúng như dự
đoán, ngày 16/10 âm lich (tức ngày 07/12/1995) mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng lúc
gần 5 giờ sáng, bên cạnh mẹ có đủ các con, có dì tôi từ Sài Gòn ra và chồng cũ của mẹ (Ba của anh chị tôi), nhưng không có Ba tôi…! (tôi đã vật vã khóc vào ngày mẹ mất cả vì điều đó).
Gia đình, họ hàng và bà con làng xóm đã tiễn
đưa mẹ tôi về nơi an nghỉ cuối cùng ở nghĩa trang cạnh dòng sông! Lời tiên đoán
của ông Thầy đồ nho bạn của ông ngoại tôi năm nào đã ứng nghiệm: rằng mẹ tôi có 2 đời chồng
nhưng khi chết (trên danh nghĩa) không có chồng nào. (Tôi thấy ông trời đã không công bằng với mẹ tôi, một người đàn bà đã đẹp lại còn thông minh).
( Hình đám tang mẹ tôi tháng 12/1995)
Vậy là anh, em tôi mất mẹ, các con tôi không còn bà nữa rồi. Trở
về nhà mình ở Sài Gòn tôi thấy trống trải, thiếu vắng, dẫu biết cuộc sống là vô thường, không có gì là
mãi mãi, ai rồi cũng phải trở về với cát bụi nhưng tôi vẫn thấy hụt hẫng vô cùng.
Các
con tôi vẫn thường nhắc tới bà ngoại và tôi vẫn như thấy bóng hình mẹ quanh quẩn
ở đâu đây…tôi không tin là mình không còn mẹ !!!
(viết vào Lễ vu lan 1997 )
(P/S: Sau mấy chục năm mẹ tôi mất, bà vẫn được dân làng nhắc tới"):
Tôi úp thêm tấm hình này năm 2024