(P/s: Đây là chuyện mình viết cách đây 7 năm để dự thi báo mạng về “Mối tình đầu của tôi” (lấy bút danh Hà Giang- tên ghép quê mình và quê anh). Đây là câu chuyện thực của mình, lúc viết dự thi thì phải trau chuốt câu chữ và hạn chế số
lượng chữ nên gò bó, mình thích kiểu viết như đang trò chuyện thấy hay hơn, nay
mình biên tập, chia 2 phần rồi đăng lại).
Tôi
không còn trẻ nữa, khi tôi viết những dòng này thì “Mối tình đầu của tôi”
đã qua 30 năm.
...Ngày ấy, năm cuối thập niên 70 của thế kỷ trước,
tôi tốt nghiệp cấp 3, như bao bạn trẻ khác, để thỏa mãn ước mơ của mình, tôi
thi rồi vào học tại Trường cán bộ Tư pháp ở Bình Triệu, Thủ Đức và tôi đã gặp
anh, khi đó anh 20 tuổi còn tôi 19.
Sau 30 năm tôi gặp lại anh, kỷ niệm xưa tràn về
và tim tôi thổn thức, bao cảm xúc đan xen làm cho tôi ngỡ 30 năm mà như mới hôm
qua!
…Ngày ấy, anh học trên
tôi một khóa, nhưng cả hai cùng ở tầng 3 của ký túc xá, chỉ khác hai bên
đối diện nhau, ở giữa là một khoảng trống sân trường.
Những ngày ít bài học, mấy đứa con gái cùng
phòng chúng tôi (chúng tôi gọi là nhóm tứ
quái) lại ngồi chọc ghẹo nhau với đủ thứ chuyện trên trời, dưới biển và
không thể thiếu chuyện ghép đôi một
đứa bên này với một anh ở phòng đối diện rồi chúng tôi lại rú lên cười đắc ý vì
tìm được những điểm phù hợp mà 2 người được ghép với nhau. ( ví dụ như chi L
ghép với anh T thì cả hai người đều cao nghều và ốm nhom như cây tre miễu; V
ghép với anh Q thì cả 2 đều có vẻ giống nhau...). NT thì đã có bạn trai, còn tôi
thì dĩ nhiên cũng “vinh dự” nằm trong diện ghép đôi ấy, bên kia còn mỗi anh
chàng chiều chiều hay đứng lan can nhìn sang bên này nên là nạn nhân của…tôi! hi!hi
Chuyện
của các bạn gái cùng phòng với các anh được “ghép đôi” bên kia thì từ nhìn nhau cười rồi họ rủ nhau ra
quán chè trước cổng trường, rồi thư qua từ lại (bằng cách đưa qua lan can có bức vách ngăn giữa dãy phòng nam và nữ,
tôi nhiều khi là người đưa thư của hai bên). Còn tôi và anh thì vẫn dè dặt,
thăm dò qua ánh mắt cách một hành lang với khoảng sân trường ở giữa.
...Tôi vẫn thường lén nhìn sang bên kia để xem
anh đang làm gì, khi thì thấy anh cầm sách học bài nhưng không ngồi ở bàn mà ra
hành lang đứng, nhìn sách thì ít mà nhìn sang bên phòng tôi thì nhiều. Để tránh
anh mắt của anh, tôi ngồi học nhưng xây lưng sang bên đó. Có những lúc tôi thấy anh hai tay chống vào lan
can, đứng thật lâu nhìn vu vơ xuống sân trường.Những ngày nghỉ cuối tuần thấy vắng
anh tôi lại tự thắc mắc không biết anh đi đâu? (sau tôi mới biết anh về thăm
nhà). Có một tối các bạn cùng phòng rủ nhau đi chơi hết, tôi ngồi học một mình đang
chăm chú đọc để ráng hiểu những bài học lạ lẫm với một học sinh phổ thông thì
có cảm giác như có ai đang nhìn mình, ngẩng đầu lên tôi thấy anh đang đứng ở
cửa phòng nhìn tôi. ( từ phòng anh muốn sang
phòng tôi, chỉ cần nhảy một cái rồi quăng
mình qua lan can, việc này chỉ có con trai mới dám vì nguy hiểm bởi phía dưới là khoảng sân trống). Lúc này tim
tôi loạn nhịp, chẳng biết nói gì (thật sự là rất lúng túng), tôi cũng chẳng
nhớ là lúc đó chúng tôi bắt đầu câu chuyện như thế nào nhưng từ hôm đó chúng
tôi cảm nhận được tình cảm dành cho nhau.
… Những năm tháng học ở trường, kỷ luật rất chặt chẽ, chủ yếu là
học (những bài học rất trừu tượng đối với tôi) rồi thảo luận và đi lao động tập
thể (nhà trường giao cho mỗi tổ một mảnh đất nho nhỏ, chúng tôi gieo hạt rau
muống để có rau xanh cải thiện thêm cho bữa ăn sinh viên vốn thiếu cả rau, cả
thịt. Buổi tối và sáng sớm có cô giáo chủ nhiệm đi kiểm tra việc học và tập thể
dục buổi sáng, nhiều khi buồn ngủ quá tụi tôi chui xuống gầm giường trốn cô,
ngủ tiếp! hi!hi).Tuy kỷ luật chặt chẽ nhưng tuổi trẻ chúng tôi vẫn vui vẻ sống
và yêu.Chúng tôi yêu nhau bằng mắt và viết cho nhau qua những trang nhật ký vì
chẳng dám gặp riêng nhau.
Cuốn nhật nhật ký chúng tôi viết chung, tôi viết
vài trang rồi đưa anh viết, chúng tôi bí mật trao nhau (bạn bè trong phòng cũng
không biết tôi có bảo bối này). Tôi và anh yêu nhau mà chưa một lần cầm tay nhau, thỉnh thoảng gặp nhau ở
cầu thang xuống hội trường thì cũng làm
như “vô tình” rồi trao vội cuốn nhật ký ấy.Tất cả mọi nhớ thương, lo lắng, giận
hờn của mối tình đầu được chúng tôi ghi vào quyển nhật ký chung đó.
Ba mươi năm rồi, tôi vẫn giữ được kỷ vật xưa,
để đến hôm nay khi lật giở lại những dòng anh viết cho tôi ngày xưa ấy tim tôi
còn thổn thức:
Tôi cũng không hiểu tại sao thế hệ của chúng
tôi ngày ấy nghĩ, viết về tình yêu nhưng vẫn đặt tình yêu quê hương,tình cảm
gia đình đan xen vào trong đó. Ngày ấy anh mới 20 mà những suy nghĩ về tình
yêu, về lý tưởng sống với những câu văn thật hay, đầy xúc cảm và điều đặc biệt
đối với tôi là chữ anh viết thật đẹp!
“Mối
tình đầu của tôi” ngày ấy với tôi sao quá tuyệt vời. Tôi vẫn nhớ những câu thơ anh viết khi chúng tôi xa nhau vì anh
ra trường trước tôi:
LỜI GIÃ TỪ
Mai
anh đi rồi,
Rời
Bình Triệu và những người yêu mến.
Nói
gì đây khi xúc động dâng tràn,
Tiếng
còi dài, tàu ngập ngừng xa bến,
Thủ
Đức ơi! Xao xuyến buổi đông tàn.
Mai
anh đi rồi,
Mang
kỷ niệm với hành trang thương nhớ
Bước
tiếp đoạn đường rực ánh sáng tương lai.
Còn
trong tim nỗi niềm chưa kịp ngỏ,
Người
thương ơi! xin hẹn lại ngày mai!
Mai
anh lên đường,
Gửi
lại nơi đây những tháng ngày sôi nổi.
Những
buồn vui từng chia sẻ cho nhau.
Gửi
cho em niềm tin và sức sống.
Vượt
khó khăn, xóa sạch những thương đau!
Mai
anh lên đường,
Buồn
chi em khi đời hai lối rẽ.
Lòng
dặn lòng bớt lưu luyến buổi chia ly.
Ai
không có lúc ngẩn ngơ bóng lẻ,
Suốt
cuộc đời em nhớ mãi khắc ghi.
Mai
anh lại về,
Với
quê hương đang tháng ngày ngóng đợi,
Trở
lại chiến hào người dũng sỹ năm xưa
Mái
trường yêu, nặng thêm niềm thương mới,
Để
ngày về dầu dãi với phong sương.
Mai
anh lại về,
Từng
bước nhẹ xa mái trường Tư pháp
Anh
cúi đầu, những ánh mắt chợt long lanh.
Nhưng
tình yêu vẫn đẹp trong ngăn cách
Dù ở
nơi này hay nơi khác: Quê anh!
(còn tiếp)...