Trang

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

HẮN !

                                                         NỤ HÔN…ĐẦU!


 ...  Mình với hắn bằng tuổi nhau, hắn không phải là bạn học hay đồng nghiệp của mình! Hắn từ trên trời rớt xuống!

                                                  
       Mình của thời gian ấy: (1982)    

   ... Sau khi mình ra trường và đi làm được một thời gian, đã dần nguôi ngoai với nỗi buồn xa mối tình đầu thì mình gặp hắn. Cả nhà hắn  từ HN chuyển vào SG, thời gian đầu phải ở nhờ nhà người ông họ của mình, người này là bạn của bố hắn. Mình hay ghé nhà người bà con này chơi nên hai đứa gặp nhau. 
Hai đứa hai hoàn cảnh khác nhau, ngành hắn học chả liên quan gì đến công việc của mình, nói túm lại hai đứa chỉ chung nhau tuổi trẻ và khác nhau về giới tính!
    Chả hiểu thế nào mà mình yêu hắn và hắn cũng yêu mình, nụ hôn đầu của mình là dành cho hắn chứ ai ( khi hoc ở trường Luật, yêu mối tình đầu,  mình còn chưa một lần nắm tay người ấy). Khi ấy, cứ ngỡ cả thế giới biết mình đang yêu, kiểu như :
              "Sáng hôm nay thiên hạ bỗng hồi sinh/vì hôm qua có kẻ tỏ tình" (thơ nhặt)
    Mình yêu hắn là vì hắn làm cho trái tim mình loạn nhịp , chả có lí do nào cụ thể, thích thì yêu, không nghĩ nhiều làm gì cho mệt hi!hi. Hắn cao ráo, đẹp trai một cách lãng tử, mặc áo sơ mi không bao giờ cài nút trên cùng (rõ là mình mê zai đẹp). Mình cũng không tìm hiểu là tại sao hắn yêu mình, một cô gái nhà quê chính hiệu con nai vàng ngơ ngác (chỉ mới ra phố giải ngố 2 năm nhưng lại học luật tuốt trên Bình Triệu nên cũng như không).Mình quê từ lời nói đến dáng đi (có hai cô bạn chơi chung cứ suốt ngày kêu mình ...tập nói! hi!hi)…xét sâu hơn tí thì mình cũng chả có gì để hắn lợi dụng, cá tính của mình thì mạnh mẽ, còn lâu mới ...lừa được mình, mà cũng phải nói thật tình, tuổi trẻ ngày ấy không ma mãnh như bây giờ…
   hồi ấy, xa hắn một ngày là mình đã thấy nhớ hắn, chỉ mong được gặp hắn…mỗi ngày  (hihi- đúng là yêu). Túm váy lại là mình yêu hắn bằng cả trái tim của tuổi trẻ!
  Thế rồi một ngày nọ...rất vô tình, mình có trong tay bức thư của người yêu hắn từ HN gửi vào cho hắn với lời lẽ đầy yêu thương, nhung nhớ, chen lẫn cả giận hờn vu vơ !
    Mình đã rất hụt hẫng, tưởng đã không chịu đựng nỗi sự ghen tuông vô lí (đúng là tuổi trẻ, bây giờ nghĩ lại thấy mình thật khờ ). Và trong im lặng, bằng nghị lực của tuổi đôi mươi mình tự buộc mình phải rời xa hắn vì lí do hắn đã lừa dối mình, thêm vào đó cô bạn thân cũng không cho mình gặp hắn!(lý do cô ấy nói là nhìn mặt hắn không tin tưởng được- tính cách của cô bạn này ảnh hưởng tới mình nhiều trong khoảng thời gian hai đứa làm việc, chơi chung).
  Mình tránh mặt hắn và đã nhớ hắn muốn... điên (yêu thì được quyền nói quá lên tí, chứ điên vì tình là cái điên lãng nhách)! Có hôm hắn đến tìm mình ở nhà cô bạn thân (hắn biết mình không ở nhà là chỉ có ở nhà bạn). Cô bạn mình khóa cửa, nhốt mình ở trong, xong cổ ra cổng (có cái ghế đá ờ ngoài) nói chuyện riêng với hắn. Mình ngồi trong nhà mà như ngồi trên ổ kiến lửa, đi ra, đi vào.(hình như là hai tay có vặn vào nhau! hi!hi). Một lúc sau cô bạn vào nói tỉnh bơ: “Tao nói không có mày ở đây, nên hắn về rồi, chứ để mày ra gặp hắn lại rách việc, nhìn cái mặt hắn tao không ưa". (haizzz! sao lại có thể như thế được hả trời ?). Vấy là mình quyết định rời xa hắn mà không cho hắn biết lý do là hắn nói dối mình: có người yêu rồi mà dám nói chưa! (rất lý trí- dù trái tim mình muốn điều ngược lại)hi!hi
  ... Những ngày cận tết của năm đó, ở đâu mình cũng thấy bóng hình của hắn và đi đâu ngoài phố mình cũng chỉ mong được gặp hắn, chỉ mong vậy thôi chứ không có ý định quay lại yêu hắn...vì mình ghét bị lừa dối, bắt cá hai tay.(kiểu tự ái rất chi là trẻ con, nếu có kinh nghiệm yêu hơn tí thì mình thích là mình nhích thôi, ai yêu hắn cũng mặc kệ).
  ... Hắn không hiểu lý do gì mà mình giận hắn, hắn không biết hắn có lỗi gì nhưng hắn vẫn đến nhà tìm mình và nói lời xin lỗi. Chắc hắn đoán mình ghen vớ ghen vẩn gì đó, bệnh của con gái mà chứ không biết là mình có chứng cứ trong tay, vì cái người đưa thư cho mình đọc lúc đó là cậu họ của mình, (gọi là cậu nhưng ít hơn mình vài tuổi). Cậu mới 18 tuổi, tò mò đọc thư rồi tuồn cho mình đọc chơi cho vui mà không biết mình với hắn đang có tình cảm với nhau, đưa thư cho mình xong, cậu dặn: xem xong vứt đi và đừng có nói lại cho hắn biết. Mình nghe lời cậu, chẳng nói gì đến việc có bức thư của bồ hắn gửi cho hắn. Mình đã không chấp nhận lời xin lỗi của hắn, nhưng khi hắn về rồi con tim mình quặn thắt vì yêu và vì…tiếc đã nhất quyết chia tay hắn! hi!hi. Những ngày sau đó mình làm việc mà đầu óc chỉ nghĩ về hắn, ngồi đâu cũng viết cho hắn, nói với hắn trên từng trang giấy rằng mình đã yêu hắn biết nhường nào…(viết là một cách xả stress của mình). Giờ mình vẫn còn giữ những tờ giấy nháp đó, đọc lại thấy đúng là ...trẻ con!
     Ngày đó, để quên hắn, mình đã bằng mọi cách chạy trốn (nỗi buồnkhỏi SG tết năm đó...(nói bằng mọi cách là vì mua vé tàu lửa những ngày giáp tết của những năm 80 của thế kỷ trước phải nói là quá khó )...rồi theo thời gian ...mình cũng quên được hắn, dù lúc đó đã buồn ơi là buồn! 
      ... Hắn vẫn ở SG, mấy chục năm qua một đôi lần vô tình hai đứa gặp nhau, cũng chỉ hỏi thăm xã giao, chứ không kiểu tim đập, chân run như ngày nào !hihi
...Cho đến bây giờ, mình không day dứt hay tiếc nuối vì đã không có hắn trong cuộc đời mình như đã từng trăn trở, day dứt đối với mối tình đầuSau này mình có gặp một người làm chung với hắn, cũng vô tình thôi, qua câu chuyện mình biết trong “tứ đổ tường”, hắn có 2 !
    Phải nói là ngày ấy mình đã yêu hắn thật nhiều...Tình yêu và tuổi trẻ - với hắn là một kỷ niệm đáng nhớ !(nụ hôn đầu bao giờ cũng ngọt ngào nhất !hi hi)! Mình vẫn giữ lá thư của bồ hắn gửi cho hắn...mình định chụp úp lên đây mà sợbị kiện ! ahu!hu