(P/s: đây là một câu chuyện cũ mình đã
đăng lâu rồi, nay biên tập lại … đăng tiếp vì tháng 10 đã tới…)
CHUYỆN CŨ !
Thư bạn gái báo tin bạn học cũ hy
sinh, lẽ thường thì có chút thương tiếc bạn rồi thôi, nhưng với cậu bạn này thì
khác vì mình có cảm tình với cậu ấy (nói theo kiểu bà ngoại mình là phải lòng).
Tình bạn tuổi học trò hồi đó vô tư và trong sáng lắm... là mình sẽ làm sẵn giấy kiểm tra 15 phút để khi có kiểm
tra đột xuất thì mình rút ra đưa làm như vô tình mà có sẵn vậy, hơn chút thì
mình lợi dụng tí chức quyền được Thầy
chủ nhiệm giao (làm bí thư của lớp) nhắc nhở cậu ấy đừng mở 2 nút áo trên cùng (mở phanh
ngực áo) hoặc giả cậu ấy mà mà ti toe học đòi hút thuốc lá, kéo lê dép lọet
quẹt.. thì mình sẽ có ý kiến, ý cò vậy thôi! Nhà cậu ấy ở gần cửa hàng lương
thực, nhà mình thuộc thành phần phi nông nghiệp (có sổ gạo), hàng tháng mẹ giao
cho đi mua gạo thì mình cũng cố ý đi ngang trước nhà cậu ấy, để nếu hên thì làm như vô tình gặp mặt nhau, chuyện chỉ đến thế…rồi đất nước có chiến tranh, (
Thời gian ấy đất nước gặp nhiều khó khăn, như nhà thơ Tố Hữu viết: …lụt bắc, lụt nam, máu tràn biên giới/ Tay
giữ trời, tay giữ nước căng gân). Cậu ấy nhập ngũ khi đang học dở lớp 9
(lớp 11 bây giờ)...
Ngày cậu ấy cùng vài bạn khác lên đường nhập ngũ, lớp
có tổ chức liên hoan, chẳng rõ mấy đứa con gái trong lớp âm thầm tặng cậu ấy quà
gì (có bạn nào tặng chùm hoa bưởi
lãng mạn như bài thơ được phổ nhạc thành một bài hát mà mình thích không biết).
Còn mình tặng cậu ấy cái dây mà những người
lính (nói chung) hay đeo nhóm máu và phiên hiệu là những hạt bằng inox bé tí
kết thanh dây dài, mà hồi ấy con gái, con trai đều thích, mà ít ai có nó, mình
có người anh trai ở trong quân đội về cho, mình thích và quý cái dây này
lắm vì có thể đeo ở cổ và cũng có thể quấn hai ba vòng làm vòng tay. Vì có cảm
tình với cậu ấy lắm lắm nên mình mới tặng cậu ấy làm kỷ niệm. Ngày chia tay cậu
ấy lên đường nhập ngũ, sự mạnh mẽ thường ngày của mình chạy đâu mất tiêu, chỉ chờ
cho các bạn đi về trước, mình lùi lại sau tí xíu rồi nhìn trước, ngó sau kêu
cậu ấy xòe tay ra và mình thả cái dây vào tay cậu ấy rồi chạy theo các bạn mà
không nói được thêm một lời nào!
Cái dây đó như này:
Còn cậu ấy tặng mình
một tấm thiệp có cái hoa hồng màu vàng này :
và một tấm hình cậu ấy mặc quân phục, mình vẫn giữ tấm hình này (sau ngày cậu ấy hy sinh, gia đình không có hình kiểu thế này để thờ, mình đã in to tấm này, lồng khung gửi mẹ cậu ấy).
và một tấm hình cậu ấy mặc quân phục, mình vẫn giữ tấm hình này (sau ngày cậu ấy hy sinh, gia đình không có hình kiểu thế này để thờ, mình đã in to tấm này, lồng khung gửi mẹ cậu ấy).
Ngày cậu ấy xong đợt huấn luyện
được về thăm nhà, cậu ấy lên nhà mình chơi, mình nhìn thấy ở cổ cậu ấy có đeo
cái dây mình tặng!
Chuyện chỉ có vậy, rồi lớp cũ trường xưa
mờ dần vào ký ức, tết năm 1982 sang năm 1983 mình về quê,hai đứa có gặp nhau, nhưng cảm xúc tuổi học trò ngày trước đã không còn. (thời điểm này mình đang chia tay cậu bạn cùng tuổi, buồn nên "trốn" SG về quê). Kể từ tết năm đó cho đến ngày mình nhận tin cậu ấy hy sinh là 4 năm, chúng mình không giữ liên lạc.
Nhưng không hiểu tại
sao, sau khi nghe tin cậu ấy hy sinh, trong những giấc mơ mình cứ thấy cậu ấy hoài, cứ suy nghĩ hay là cậu ấy chưa chết, chỉ đang bị lạc đâu đó trong rừng sâu nên báo mộng để mình báo
tin về cho gia đình đi tìm. mãi sau mới biết là thời gian mình hay nằm mơ thấy cậu ấy là hài
cốt của cậu ấy vẫn nằm ở Lào …! Sau đó thì đơn vị và gia đình đã đưa được cậu ấy về nước, yên nghỉ ở nghĩa trang quê nhà. Năm 1995, mình đưa chồng và các con về thăm quê ngoại, về lại chốn xưa, mẹ và 2 em cậu ấy đã đưa
mình lên nghĩa trang liệt sỹ nơi cậu mãi mãi tuổi 20, khi thắp nhang
cho cậu ấy, mình nghe mẹ cậu ấy lầm rầm nói với cậu ấy : “ ... bạn con về thăm con đây này, bạn có gia đình rồi, con thương bạn, sống khôn chết thiêng, phù hộ cho gia đình bạn, còn con có về thì về với Mạ nghe con!”, mình nghe vậy mà mắt cay xè …
…Mình ít tin bói toán, nhưng có lần, vô tình gặp bà thầy bói ở nhà người quen, bà bảo
mình có người thanh niên chết trẻ theo
và phù hộ cho mình, bà ấy còn bảo người
này hay đứng sau góc nhà và khuyên mình nên lập bát nhang ở đó, mình nghe
và làm theo vì mình nghĩ là cậu ấy chứ còn ai. Bây giờ cúng, lễ, tết gì cũng
vậy sau khi khấn tên ông, bà, cha, mẹ và những người thân khác là mình gọi tên
cậu ấy, chưa bao giờ mình quên…và lâu lâu trong những giấc mơ cậu ấy vẫn về
thăm mình với hình hài ngày xưa…
… Có lẽ sắp đến ngày
giỗ của cậu ấy, tối qua mình lại nằm mơ thấy cậu ấy về…cậu ấy vẫn như
xưa, là cậu bạn học có ánh mắt làm mình nghĩ đó là tình yêu tuổi học trò ! Còn
cậu, T ơi, ở trên kia có khi nào cậu nhớ mình không…?