Trang

Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017

CHUYỆN CHƯA KỂ…!

  
… Anh ấy biết và để ý đến mình qua đám bạn bè chơi chung, anh là mẫu người hồi đó bọn con gái mới lớn làm nghề Luật như tụi mình xem là …lý tưởng, còn phụ huynh thì khỏi chê luôn! anh có nhiều điểm cộng nhưng cũng có điểm trừ (trong mắt mình), mình không thích thanh niên da trắng và mắt một mí (theo mình da phải hơi ngăm ngăm mới "manly-nam tính". Bởi vậy nên sau này OX của mình đen thui luôn á- đúng là thích của nào trời trao của ấy-hi!hi).
 Khi anh để ý đến mình thì mình đang để ý đến người khác, vậy mới trớ trêu, chàng của mình lúc đó là bộ đội, ở xa thành phố nơi mình đang sống. (chuyện này mình cũng viết rồi- tiêu đề là : "Chuyện một người", cũng ly kỳ hấp dẫn lắm) hi!hi.
...Cả 3 chúng mình ầu ơ ví dầu kiểu như thế cho đến một ngày mình sáng suốt chọn anh. Dịp đó đúng lúc mẹ mình từ quê vào SG, vậy là anh ấy đã cùng mình ra ga đón mẹ ...mình (hồi đó ga tàu hỏa còn ở tuốt ngoài Bình Triệu và tụi mình phải đi 2 xe đạp - khỏi tả cũng biết là vất vả). Rồi sau đó anh lại tiễn mẹ mình về quê trước họ hàng nhà mình mà chẳng sợ gì cả (rất tự tin)… phụ huynh của mình thi ưng lắm và anh ấy thì nhân cơ hội đó mà thể hiện rằng: con sẽ là con rể tốt của mẹ!. 

Mình yêu và nghĩ sẽ lấy anh làm chồng vì tin rằng anh sẽ là một người chồng, người cha tốt. Còn bạn bè mình thì nói 2 đứa đẹp đôi (anh lớn hơn mình 3 tuổi). Cô bạn thân của mình cũng vui vì thấy mình chắc sắp được lên xe bông, để cô ấy sẽ là...phù dâu. (đúng kiểu vào rừng mơ bắt con tưởng bở) hi!hi
 Mình và anh đi chơi, đã tính chuyện tương lai (kiểu như là: sẽ có mấy con, con đặt tên gì, rồi khi vợ giận thì chồng sẽ xử lý thế nào…, mình còn nhớ anh ấy nói đi làm về mà vợ giận thì anh ấy sẽ xuống nhà lấy xe đạp chạy một vòng khi nào đoán vợ hết giận thì về…). Anh ấy cũng đã chở mình đi thăm một số anh em, họ hàng, bạn bè của anh ấy tại SG, mình nghĩ thế là chắc như bắp rồi còn gì (giờ mới hiểu câu 30 chưa phải là tết !hi hi).
Đang yên, đang lành, gần tết năm 1983 qua 1984, anh ấy đột ngột nói với mình là anh ấy nghỉ phép về quê thăm gia đình và sẽ báo chuyện của 2 đứa để gia đình quyết định, anh ấy kêu mình đưa cho anh vài tấm hình để mang về cho gia đình coi mắt! Mình đã chọn hai tấm hình ưng ý để anh ấy mang về ra mắt các cụ. Mình đã chủ quan nghĩ mình là người tốt, nhìn hình cũng không đến nỗi, chắc là các cụ ok thôi! (rút kinh nghiệm : việc gì cũng đừng chủ quan, vì như thế khi thất bại  nỗi buồn sẽ nhân lên gấp đôi) ahu!hu!
 
Hình mình đưa cho anh ấy đây: 


Vậy là tết đó mình xuống phố một mình và mong ngày anh trả phép, với ý nghĩ năm đó (1984 chúng mình sẽ về chung một nhà- là nhà mình được cơ quan cấp ở đường Lê Lợi).

...Và một cái kết không thể đắng hơn, mình buồn một chắc mẹ mình buồn hai vì phụ huynh luôn như thế. Chuyện là vầy:

…Sáng hôm đó vào cơ quan làm việc, mình nghe cô bạn nhà ở gần cơ quan anh ấy bảo: Tối qua gặp người yêu chưa, sáng nay tao thấy anh ấy ở cổng cơ quan đấy! (cơ quan anh ở đường Lê Duẩn, nhà mình ở đường Lê Lợi, cách nhau khoảng hơn 1 km)! Mình rất chi là ngạc nhiên, nghĩ bụng chắc tàu lửa vào khuya nên thể nào trưa anh cũng ghé cơ quan mình (2 cơ quan gần nhau lắm). Chưa trưa mà mắt mình đã ngóng ra cổng cơ quan (lại kiểu đi ra, đi vào và hai tay xoắn vào nhau). Nhưng bặt vô âm tín! Tối về nhà, mình chắc chắn thế nào anh ấy cũng đến, (hồi đó mình ở chung với chị bạn cùng cơ quan, ở 2 phòng khác nhau nhưng đi chung một cửa, chị ấy muốn vào phòng chị ấy thì phải đi qua phòng mình-  sau này mình có gia đình thì được cấp luôn 2 phòng, chị bạn thì chuyển đi cơ quan khác lương và phụ cấp cao hơn), chờ đến 19 giờ chẳng thấy đâu,mình chui xuống phòng chị bạn để xả chứ cảm xúc của mình đang cao trào, mình nhờ chị bạn hễ có tiếng gõ cửa thì chị lên nói với anh ấy là em giận! Lúc sau,đúng như mình dự đoán, chị ấy lên rồi đóng cửa trở lại ngay, mình ngơ ngác hỏi thế nào hả chị, câu trả lời là : cậu ấy bảo khi nào em hết giận và bình tĩnh thì sẽ gặp sau! Thế có điên không cơ chứ (kể lại mà còn giận muốn lộn mề! ahu!hu).

...Hôm sau anh đến, chở mình đi một vòng trung tâm SG và nói những chuyện vòng vo tam quốc. Túm...váy lại là cuộc tình chấm hết, anh không nói cụ thể lý do gì, sau mình nghe bạn bè loáng thoáng bảo các cụ nhà anh không đồng ý cho anh lấy mình và muốn anh trở về MB làm việc, lấy vợ ngoài đó. Đang buồn, giận, mình lại còn nghe bạn anh ấy là người bạn đi cùng chuyến tàu từ HN vào SG trả phép kể là tại ga NĐ có một cô gái ra tiễn anh ấy và khi từ biệt 2 người có…hôn nhau (sau cột điện). Chẳng biết người bạn này có thêm thắt gì không, nhưng mình như rơi từ trên cao xuống, đầu óc trống rỗng. Mình nhớ là cũng có hỏi anh việc này  và dĩ nhiên là không có câu trả lời chính xác …
 Mình đã viết nhật ký để xả hết cảm xúc dồn nén, vì cứ ngỡ đã nắm trong tay hạnh phúc lứa đôi , vậy mà... (giờ già rồi, khi ngồi viết những dòng này, mình đã hiểu thế nào là duyên nợ- tình nghĩa vợ chồng phải nợ nhau qua nhiều kiếp - còn anh ấy và mình mới chỉ lướt qua nhau ở mỗi kiếp này)
…Một thời gian ngắn sau đó (khoảng tháng 8 hay tháng 9 năm 1984) anh xin chuyển công tác ra HN, mình cũng có nói vu vơ những lời trách móc, giận hờn, là nói để mà nói vậy thôi chứ tình thế không thế cứu vãn được nữa rồi! Khi nhóm bạn chơi chung tổ chức một bữa ăn tại nhà mình để chia tay anh, mình còn nhớ có món giò heo, anh là người chặt nhỏ ra, mình nhắc cẩn thận vì dao thì lụt mà xương thì cứng sợ chặt trúng tay, anh nói một câu (để rồi mình cứ mong chuyện 2 đứa chia tay chỉ là một chuyện không có thật): Anh còn mong chặt trúng tay để ở lại với em luôn!
Tình tan vỡ như bọt xà bông, vậy mà mình đã tưởng là mình sẽ có những đứa con da trắng,  mắt một mí giống anh…haizzza! nhớ lại vẫn còn buồn!
Chúng mình mất tin nhau từ đó, hơn 20 năm sau, khi đó mình đã đứng vững trên…đôi chân của chính mình (hi hi! Chứ không phải chân người khác)! Mình hỏi thăm bạn bè về anh, một người bạn cũ nhiệt tình cho mình số điện thoại của anh và dặn đừng liên lạc trước mà hãy chờ anh gọi cho mình (lại còn thế nữa, vợ ghen chứ còn gì)!
Đang trong một chuyến công tác dài ngày ở miền tây, hồ sơ, công việc bộn bề, thấy có cuộc gọi từ số điện thoại lạ, là anh ! và anh nói mỗi ngày trôi qua anh đều nhớ em, mỗi khi nhớ  em, anh lấy một tờ giấy trắng đặt ra một góc và giờ thì tập giấy đó dày lên nhiều lắm, em biết không..vv…và vv…! Ai tin, chứ mình thì không, có anh bạn trong đoàn công tác nghe chuyện mình gặp người yêu cũ, anh ấy bảo : "Em đừng có tin bọn đàn ông tụi anh nhé ",hi!hi!
Được biết hồi đó anh ra HN rồi chuyển ngành định đi xuất khẩu lao động, nhưng chẳng may gặp trục trặc sao đó nên không đi được, trở lại cơ quan cũ cũng không được vì đã xong thủ tục nghỉ việc... Mình hỏi thăm bố, mẹ anh còn khỏe không, anh ấy bảo các cụ tuy lớn tuổi nhưng còn khỏe cả ! Mình nói anh phải cảm ơn bố, mẹ anh thật nhiều nhé vì các cụ sợ anh lấy em thì anh sẽ khổ ! (mình vẫn cú mèo! Hi hi). 
 Ngày ấy anh là cái bến mà mình đã định neo cuộc đời mình vào đó, mình cũng đã chắc như đinh đóng cột là mình sẽ là …vợ anh ./. (phiên bản 2017)