* Những năm trước, lễ 2/9 mình thường đi thăm những người lớn tuổi mà mình vẫn gọi đùa là các cụ bô lão: như ba mình, dì, chú (dượng) mình và cô, chú (sếp cũ) của mình!
Phòng GĐKT của ngày ấy mà chú là trưởng phòng:
(hôm qua viếng chú có mình và anh C, còn anh B thì đang về quê không vào kịp)
Còn đây là một tấm hình kỷ niệm
khác có chú :
Chú dự đám cưới của mình 31 năm trước: (chú đứng thứ 2 từ trái qua):
... Lễ 2/9 năm nay, mình cũng chạy xe máy đi từ sớm nhưng mà để đi tiễn đưa chú (sếp cũ) về nơi an nghỉ cuối cùng, tiễn chú về với cô (vợ chú) đã mất vài năm trước... !
(cô đứng phía trước, thứ 3 từ phải
qua) hình chụp cùng cơ quan năm 1984
...Hôm lễ 30/4, mình ghé thăm chú, sức khỏe chú xuống và phải ngồi xe lăn, cảm xúc của mình lúc đó cũng "cao trào" nên thương chú, khóc trước mặt chú, rồi về viết bài về chú, kèm theo cái hình chú ngồi xe lăn! biết chú cũng yếu nhiều nên mình gửi lại số điện thoại để cô cháu gái (đang trông chú ) nếu chú có chuyện gì đặc biệt thì nhắn dùm mình cái tin...
Chú hôm 30/4 năm nay:
...Mình dự định 27/7 ghé thăm chú, nhưng lại lu bu công việc và tự hẹn là 2/9 sẽ thăm chú nhân dịp lễ lớn để chú vui ! Nhưng hôm 20/8 có chị bạn làm LS gọi điện báo tin chú nằm BV Thống Nhất đã một tuần, chị bảo mình ghé thăm chú liền chứ 2 chân chú sưng to rồi (dân gian truyền miệng người bệnh chân phù là sắp "đi"). Chú nằm phòng hồi sức chống độc, giờ giấc vào thăm hạn hẹp (không cho người nhà nuôi- giao hoàn toàn cho bệnh viện), chỉ cho vào thăm từ 16 giờ đến 18 giờ)! Nhận tin lúc 17 giờ 15 phút ngày chủ nhật mà từ nhà mình lên BV Thống Nhất khá xa, khó kịp giờ theo quy định, mình kêu con trai cố gắng chạy nhanh hơn bình thường, lên đến nơi đã 18 giờ, tìm lòng vòng mãi ở mấy cái phòng hồi sức khác, vào tới đúng nơi thì hết giờ từ trước đó, mình ngơ ngẩn và nghĩ không lẽ về mà không gặp chú, có cô kia cũng người nhà bệnh nhân, thấy mình hớt hơ hớt hải nên bảo, cứ vào rồi xin mấy cô y tá trực linh động cho (còn chỉ cho mình cách nêu ra nhiều lý do vì sao đến muộn giờ thăm nữa chứ)! Mình liều vào theo hướng dẫn thì đúng là xin được,cả hai dãy phòng bệnh lặng im như tờ, chỉ có mấy cô y tá, hộ lý ngồi làm việc viết lách gì đó ở hành lang, mỗi phòng 2 bệnh nhân toàn thở máy, mình vào phòng thăm chú và kẽ gọi chú rồi xưng tên mình đến thăm chú, phải một lúc, chú mới từ từ mở mắt, khi nhận ra mình chú khóc nấc, cái cây cắm vào miệng chú không thể nói gì, hai hàng nước mắt chú chảy và mình cũng thế. Chỉ được đứng nắm tay chú một lúc là phải về vì hết giờ thăm lâu rồi, cô y tá vào nhắc mình phải ra vì chỉ còn mỗi mình còn ở lại.
Biết là ai rồi cũng sẽ có ngày già, bệnh rồi chết nhưng sao thấy thương chú quá ! hơn 30 năm trước, mình chập chững bước vào nghề và chú là người nâng đỡ mình về tinh thần... để mình có được những gì về (sự nghiệp) mà mình đã có...
(mình đã có 2 bài viết về chú rồi- ít ai là người ngoài gia đình mà đem lại cho mình cảm xúc để viết nhiều bài trong blog như chú).
Được tin cháu của chú báo tin chú mất lúc 22 giờ 15 phút ngày 30/8 (tức 9/7 âm lịch) thọ 97 tuổi! Hôm qua, mình cùng các đồng nghiệp, đến nhà tang lễ viếng chú và sáng nay, đưa tiễn chú về nơi an nghỉ cuối cùng (hỏa táng tại Bình Hưng Hòa), sau 49 ngày các con chú sẽ đưa cốt của chú về nằm cạnh cô ở TG !
Ở nhà tang lễ thành phố:
Ở Bình Hưng Hòa: (đang làm lễ để đưa chú về cõi vĩnh hằng) :
Cầu mong chú (sếp cũ) sớm gặp cô (vợ chú) dưới suối vàng !
*/Cũng trong sáng nay tại nhà tang lễ, mình gặp lại cô Hồng Ân là đồng nghiệp của chú và mình. Cô Hồng Ân, năm nay 83 tuổi, cô nói cô trốn viện ra dự lễ truy điệu chú xong thì vào viện luôn ! Tình cảm của những người bạn, đồng nghiệp thật đáng quý, những người như cô chú giờ không còn nhiều nữa...ai cũng sẽ già và chết thôi cháu ạ, đó là lời của cô nói với mình lúc chia tay !
Kính chúc cô thật nhiều sức khỏe!
(Hình chụp
cùng cơ quan phía trên, cô HA đứng hàng đầu, thứ nhất từ phải qua)
Kính chúc cô H.A sức khỏe và minh mẫn với tuổi già để cùng chú (chồng cô) bước sang độ tuổi gần 100 như chú HTT !