* Nhiều khi mình tự hỏi là vì sao từ việc lớn cho đến
việc bé trong nhà đều do mình xoay xở ? Mình mạnh mẽ quá chăng ? đâu đó các bà,
các cô tự nói với nhau là đôi khi phải giả bộ yếu đuối, cần nơi nương tựa
chứ phụ nữ mà mạnh mẽ quá thì…đàn ông cũng chán!( thật vậy không biết nữa?).Nghĩ đi rồi nghĩ lại, nếu mình yếu đuối thì việc trong nhà, ngoài ngõ ai làm ? ông xã mình khi nghe mình
tự vấn thì hay nói: một người lo bằng một
kho người làm! Vậy là mình vừa có ..một kho vừa có một người! Cũng đọc đâu
đó là : muốn vượt qua cơn bão thì phải đi
xuyên qua nó ! ừ, xuyên thì xuyên chứ sợ gì? Mình lại đang càm ràm, nhìn
lên, nhìn xuống, nhìn qua, nhìn lại... thì thấy mình hạnh phúc và
sung sướng hơn nhiều người! vì ông xã mình tuy bị cơn đột quỵ nặng tưởng chết,
nhưng phúc còn dày nên dù bệnh vẫn đi tới đi lui được, đi chơi xa có bạn đến chở, còn cà phê, cà pháo, tán gẫu (not tán gái) thì vẫn ngon lành cành đào, vậy chứ
còn đòi hỏi gì nữa, vì nhiều người bị bệnh kiểu như ông xã mình nhẹ thì liệt một
bên, nặng thì nằm một chỗ, cười, khóc (đầu vô, đầu ra) không kiểm soát, ăn rồi
thì nói chưa ăn…! Nghĩ tích cực lên để mà mạnh mẽ làm chỗ dựa cho chồng, con…chứ
nhiều khi cũng oải lắm!
Người ta bảo: Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, hiểu
theo nghĩa đen và bóng thì hồi nào tới giờ mình xây cả hai thứ! Hồi lâu rồi, có
anh bạn đồng nghiệp biết coi tướng số, thấy mình than thở, anh ấy bảo: chồng người
ta là cây tùng, cây bách, còn chồng cô là…cột xi măng cho cô tựa còn đòi gì nữa? (ý là cột xi măng thì vững hơn cả tùng, bách vì chẳng gió mưa nào quật đổ được
cả), nghĩ thấy đúng nên nhiều khi lại tự an ủi, ừ mình đang tựa vào cột xi măng,
nên mình sẽ mạnh mẽ thôi, cái gì cũng làm được hết!
Lại nói về căn hộ chung
cư cũ, dọn hết hai, ba đợt vẫn chưa gọn, thứ 7 tuần rồi lại kêu mấy người bên đội
vệ sinh lên khiêng dọn mấy cái tủ bỏ đi cho gọn, người ta cũng biết mình có eo
nên…thắt ! hết khá tiền để vứt mấy thứ nặng nề này:
Rồi để nhìn cho bắt mắt
khách thuê, mình kêu thợ đến sửa sang lại! sửa hiệp một, thấy chưa ổn lắm và
cũng để khỏi mất công sửa đi sửa lại, mình lại kêu thợ sắt lên làm lại cửa,
máng xối…! Muốn sạch sẽ, gọn gàng thì mình lại phải cùng với thợ lau dọn!
haizzzz!
Giờ thì tạm ổn:
Viết tạm ổn vì
còn đang …sửa tiếp !
*Nhà cũ sửa chưa xong
thì nhà đang ở, hàng xóm kêu phải xây trét lại vách tường ngoài sân vì nó nứt toác
hoác sợ rớt tường và mất thẩm mỹ, ta nói việc nọ xọ việc kia.
Hôm nay lại kêu bác thợ đụng đến trét dùm:
* Sở dĩ phải nhờ vứt rác
thô nhiều lần (tốn bộn tiền) vì mấy cái tủ và cái rương gỗ là một trời kỷ niệm thời mới chập
chững vào đời với nhiều gian khó nên mình tính giữ lại làm kỷ niệm. Hồi đi học ở Bình Triệu, mấy bạn mình đựng
quần áo trong va li, mình chẳng có va li nên bỏ vào túi xách, quần áo thì bộ nghiêm,
bộ nghỉ,vẫn ước mơ được sở hữu chiếc vali như chúng bạn nhưng mãi ước mơ vẫn không thành hiện thực...Gần ra trường, gặp Ba...Ba mình chở lên trường cho mình cái
rương gỗ, chao ôi là mừng vì mình có một khoảng trời riêng, có ổ khóa đàng
hoàng, nó đây:
Ngày ra trường có việc
làm, được phân nhà ở ngay trung tâm là ước mơ của nhiều người và mình đã đạt được
những thứ ấy trong …3 nốt nhạc, chẳng phải mình tài giỏi gì mà vì hồi ấy nghề của
mình chả ai thèm học, nghề cần người và nhà thì chung cư cũ thôi, hai độc thân ở
hai phòng chung lối đi ngay phòng mình được phân, mãi sau này lập gia đình mới
được cơ quan hợp thức hóa luôn 2 phòng do chị bạn kia chuyển cơ quan khác! Ba mình
“chia tài sản”cho mình một cái tủ đựng
quần áo và một kệ sách bằng sắt (tủ cũ của quân đội), chả hiểu sao hồi đó ai
khiêng lên lầu 2 cho mình, sử dụng từ đầu những năm 1980, giờ cho không ai lấy,
chở về quận 7 thì không thể vì đường bít xe không vào được, vậy là đành…đứt ruột
vứt bỏ!
Nhà sạch sẽ rồi vì trống
trơn, mình ngồi ngơ ngẩn nhìn bóng nắng xiên qua khoảng không nhỏ trong
nhà (gọi giếng trời cho sang), nhìn từng viên gạch ở sàn nước thấy như chưa từng
có 11 năm xa cách, ký ức của mình lùi về quá khứ với đủ cung bậc, mình gọi
cho nó lãng mạn là trở về miền ký ức! Vì trở về quá khứ nên bài này nó dài hơn
bình thường …! hi! hi!