*/ Hôm nay là ngày QT thiếu nhi ! Các ông, bà cao tuổi chúc các cháu thiếu nhi luôn vui, khỏe, ít (giảm) phải chịu áp lực trong học tập (kiểu phụ huynh muốn con phải xếp hạng cao trong lớp, phải giỏi ngoại ngữ như bạn nọ bạn kia và phải là con ngoan mọi lúc mọi nơi... chỉ nghe thôi là đã váng hết cả đầu). Nhiều phụ huynh không nghĩ là nuôi một đứa con khỏe mạnh tốt hơn nuôi một đứa con học có thể giỏi vào một thời điểm nào đó nhưng sức khỏe tâm thần lại không tốt . Hồi con mình còn nhỏ, chưa bao giờ mình tạo áp lực cho con trong việc học hành. Khỏe mạnh mới khó chứ học giỏi ...mấy hồi.(nhỉ)
Ông, bà "ngại" chúc Sam- Kem có một mùa hè thú vị và đầy kỷ niệm!
*/Chuyện ngoài chợ:
Sáng qua đi chợ, mình
ghé hàng bán đồ Bắc để mua bánh ướt với chả chiên cho chàng Ro ăn sáng. (mình
hay mua chỗ này nên hay nói chuyện với cháu gái chủ hàng ). Chợ nhỏ nên chỉ cháu này có bán
những món như bánh đúc, bánh dày, bánh gai, bánh rán, bánh ướt, đậu phụ làm kiều
người Bắc…chàng nhà mình thích. Mình (M) vào thấy cô chủ
nhỏ (A) cười tươi vì có cô gái khách hàng (B) khen:
B: Gái NĐ có
khác, đảm đang, một mình quán xuyến hết cả gian hàng nhỉ?
A: Còn phải khen, gái NĐ vừa xinh vừa giỏi. Mà hình như chị hồi đó học điều dưỡng ở NĐ phải không?
B: Đúng rồi, hồi đó học
toàn được zai NĐ nấu cho ăn, ngon lắm. (cười rất vui)
M: Thấy bọn trẻ vui, mình hỏi B : Thế là cháu có chồng
người NĐ đúng không?
B: Dạ đúng ạ. (vẻ mặt rất hãnh diện)
M: (tự nhiên buột miệng):
Nghe tới hai từ NĐ cứ thấy buâng khuâng sao sao đâu á?
A và B : Cùng hỏi mình : Thế chồng cô người NĐ à ?
M: (mặt lạnh như kem):
không hề nha! Chồng cô người “Hà nội 2” (là chỗ phố có mấy đống rơm) hi!hi.
A và B: (cụt hứng) hỏi:
Vậy sao cô nghe tới địa danh NĐ lại buâng khuâng, không lẽ người yêu cũ của cô
người NĐ ?
M: không luôn nha!
(hi!hi)
A+ B: (tò mò) Vậy tại
sao, cô nói cho bọn cháu nghe điiiiii cô ?
M: Đơn giản thôi, tại
gái NĐ vừa đẹp vừa giỏi như các cháu nói nên hồi xưa, người yêu cô bỏ cô để lấy
gái NĐ .
A+ B: (Cùng cười to): à ra
thế, đấy cô thấy chưa, gái NĐ chỉ có đẹp và giỏi nên cô mới bị..bỏ! ( cả hai không nghĩ là người già đang bị ... tổn thương á).
M: (Hơi quê quê vì tự dưng vạch áo cho bọn trẻ xem lưng) nên nói: thôi cân bánh cho cô về không chú ở nhà chờ!
A: Dạ vâng, cháu mải chuyện nên quên !
(Mình cú mèo, nghĩ bụng: nếu có hàng bán đồ Bắc khác thì sẽ không ghé mua hàng của cháu gái này nữa, cho bỏ ghét người NĐ) ha!ha!- Viết cho vui thôi
Bánh gai :
"Nắng tháng sáu rơi nửa chừng nỗi nhớ,
Cánh Bằng Lăng trăn trở hắt hiu sầu
Tím thẫn thờ chiều lạc bước về đâu
Gieo rắc nhớ nhạt mầu câu thề hẹn.
Áo em tím hay Bằng Lăng thua tím,
Để tim anh chết lịm buổi hoàng hôn.
Anh ngẩn ngơ như một kẻ vô hồn,
Chìm đắm xuống mồ chôn đầy khờ dại.
Dấu yêu hỡi câu thơ tình khắc khoải,
Anh viết hoài sao mãi chẳng tròn câu.
Cánh Bằng Lăng rơi rớt lạc về đâu,
Chiều hạ buông tím một mầu se sắt.
Hỏi ai đã từng lang thang góp nhặt,
Nửa câu thề khi nắng tắt ngoài hiên.
Để ai kia quên hết nỗi ưu phiền,
Bình an mãi trong triền miên hạ tím.
Chiều tháng sáu bờ môi hồng ngọt lịm,
Nắng đan cài….
Trong sắc tím…
Bằng Lăng!" .