Trang

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2020

MÌNH THÀNH CỐI XAY RỒI!

*/ Sau 3 tuần "cách ly" xã hội thì ngày 23/4 được "xả"! Nhà nhà, người người vui, mấy quán cà phê trong khu cư xá mở cửa trở lại và đã nghe tiếng người lao xao ngoài ngõ...Nói không phải "khoe" chứ mình giờ ngày nào cũng tự "cách ly"! Sáng sớm mình không ra sân tập thể dục với các bà, các chị mà một mình một sân...thượng! Tiện là sáng không phải mắt nhắm mắt mở thay quần áo chỉnh tề, chân thì xỏ ống nọ sang ống kia, nhiều khi ra sân ngáp muốn sái quai hàm! Giờ mình vẫn dậy lúc 5 giờ sáng, không có gì phải vội, y bộ ngủ lên sân thượng tập đủ các bài như ngoài sân chung! Tập một mình thì nhanh hơn, nặng đô hơn nên mồ hôi ra nhiều ! Khi nào có nhu cầu 8 thì mình ra lại sân chung còn thời gian này thì chưa vì em covy còn lẩn quất đâu đó, mà nghe nói giờ phải sống chung với ẻm (giống kiểu sống chung với lũ)!
 Mới sang thăm blog nhà hàng xóm thấy cô ấy viết thế này, mà mình thấy đúng cmn luôn.(Có ai đó nói đại loại là: Tuổi 20 không thấy người không chịu được. Tuổi 30 thấy ít người không chịu được. Tuổi 40 thấy nhiều người không chịu được. Tuổi 50 cứ thấy người là không chịu được”). Mình thì đang bước chân vào tuổi 60, không biết phải viết thế nào cho đúng thực tế mình đang nghĩ.
Vừa hết lệnh "cách ly" là mình chạy lên thăm bà Má MN sau 2 tháng vì người già (là đối tượng dễ bị lây nhiễm), tốt nhất là cứ giữ cho nó lành!bà vẫn khỏe và vui khi mình tới thăm, vẫn hỏi là con mình dễ hay sao mà bỏ con ở nhà lên thăm bà được! (bà nhớ mình khi mình ở tuổi 30, bà quên mất hiện tại mình đã có cháu ngoại).

Bà lúc nào cũng vui khi thấy mình:

Hôm sau thì mình đi thăm dì (em ruột của mẹ mình), bà đã 90 nhưng da không nhăn, không đồi mồi, mắt tinh, tai thính, ăn ngủ vẫn bình thường (trí nhớ có chút chút quên quên), nhìn bà mà mình cứ nuôi hy vọng sau 30 năm nữa... mình cũng được thế !( hi!hi):



*/Hình như mình đang mập ra thì phải, cái cân điện tử con gái cho mình vừa đứng lên đã nhảy tót 60kg, mình nghĩ không lẽ nào, nhảy lên cân lại, nó khuyến mãi giảm cho 2kg còn 58kg, tự an ủi: già mập tí cho đẹp...lão! (hi!hi)!
Ông bà xưa bảo: "ăn được, ngủ được là tiên/ không ăn, không ngủ là tiền vứt đi", mà tiền thì không thể vứt nên mình cứ 20 giờ là mắt nặng trĩu, nếu không ngủ lúc đó để qua cơn buồn ngủ sẽ thức đếm cừu đến 1-2 giờ sáng, sau vài lần phải bất đắc dĩ đếm cừu như thế mình rút kinh nghiệm khi buồn ngủ là bỏ ipad ra và ngủ ngay dù đang xem phim hay, vậy là ngủ ngon, có thức dậy 1- 2 lần nhưng vẫn ngủ tiếp đến 5 giờ dậy! 
Còn chuyện ăn thì ông xã mình bảo mình thế này:"trai nuôi vợ đẻ gầy mòn/ gái nuôi chồng ốm béo tròn như cối xay" (ý là chê mình mập á), mà đúng thế thật, ông xã mình từ ngày bị bệnh thì ăn ít, đặc biệt trái cây ít khi ăn, còn ăn vặt là không, nhiều khi năn nỉ lắm lắm thì chàng mới ăn một ít, bởi vậy mua trái cây ngon để chàng ăn, không ăn thì mình phải giải quyết, mua cam về vắt nước, chàng cũng nói không, vậy là mình uống chứ ai vào đây nữa (khổ vậy đó! hi!hi). Nấu thức ăn ngon đến đâu, chàng cũng chỉ ăn 1 lần 1 chén cơm, còn lại là mình xơi tất!cứ thế nên mình sắp thành "cối xay" mất rồi!(hi!hi). 
OX nhà mình "con nhà lính mà tính nhà quan", thức ăn chỉ ăn 1 lửa, hâm lại là không ăn, nếu không có thức ăn gì mới thì cứ lấy hũ chao ra ăn ngon lành cành đào. Chàng được cái tốt tính là ít khi chê thức ăn mình nấu, nếu mình hỏi có ngon không thì chàng sẽ nói vui: "mất tiền là phải ăn " (nguyên câu của người ta hay nói là: mất tiền thì phải ăn chứ ngon lành chi)hi!hi!.Chàng nhà mình ít khi cáu hay mặt sưng mày sỉa (là vì có người không cáu vợ được, mặt cứ sưng như bánh bao), kể cả thời gian trước đây khi còn khỏe mạnh chàng cũng vậy! túm váy lại tính chàng hiền lành (theo kiểu nói của chàng thì không phải hiền mà là "một câu nhịn, chín câu lành", cũng dí dỏm lắm).
Mình hay nói chuyện với con trai qua zalo, chuyện hoa, chuyện lá, chuyện chàng và chuyện con Lu... rồi chuyện hôm nay nấu gì, ăn gì...kiểu như thế, con trai mình nghe kể bố thế nọ thế kia nên nói: Bố giờ sướng giống tiên ông! gặp hôm không vui mình bảo, tiên ông đang bị tiên bà la đây này! hi!hi! chàng nghe vậy nói bố sắp thành Phật! (cũng biết lắm cơ) 
Mấy sáng nay, chàng được cậu bạn trẻ chở lên SG, sang quận 4 ăn  sáng những món chàng thích: miến lươn tươi, phở bò, mì Zìn Ký, há cảo...!(hôm thì đi ô tô, hôm thì đi xe máy)! Mình bảo chắc kiếp trước 2 người này có nợ nhau mới thế vì một cậu chưa đến 40 chở ông già hơn 70 (mà bị bệnh nên không lanh như người ta) đi ăn, đi chơi! mà phải ăn chỗ ngon, chơi chỗ sư phụ thích, chiều lại nhiều khi chàng nhà mình ngồi ghế đá ở cổng thì bạn trẻ phải chạy sang nói vài câu chuyện không đầu không cuối khác, kiểu như con chim kia tổ nó ở đâu... hay mai mình ăn sáng món gì...dù sáng cả 2 đã ngồi cà phê với nhau nói chuyện thời sự rồi, như vậy không nợ nhau kiếp trước thì là gì, hay kiếp trước họ là cha, con nhỉ ? (hi!hi)

Thế này mình không thành "cối xay" mới lạ:

Dồi trường xào cải chua và mì xào giòn  hải sản

Cậu bạn trẻ của OX mình có quà quê nên giữa mưa xách sang cho sư phụ ( là cậu ấy gọi thế) cái bắp chuối và mấy con cá lóc đồng, chàng nói mình làm cá kho lạt lấy nước để chấm với rau sống trộn bắp chuối, hợp khẩu vị nên chàng ăn ngon miệng hơn bình thường! Bởi vậy, cao lương mĩ vị với người già là thừa, chỉ cần hợp khẩu vị thì dù món dân dã cũng ngon:

( cá và bắp chuối đã lên mâm, ly nước cam là của mình, ly nước đậu đen rang là của chàng)

Mình mua thì mình ăn ...một mình :



* Chị bạn hàng xóm làm bánh ít trần, mang sang cho mình một hộp, chàng chỉ ăn 1 cái còn nhiêu mình tất, mình là mình sắp lăn rồi! hu!hu! (cảm ơn chị, bánh rất ngon ạ)