Trang

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2020

CHUYỆN THÁNG 4 !

*/Nhà hàng xóm bỏ thùng rác một chậu lan hồ điệp (chắc là hoa chơi tết nay bông tàn thì bỏ), mình và ông xã cùng kéo về nhà (vì 10 nhánh to rất nặng) đem về gỡ ra được một bó thép dẻo và những cây lan riêng lẻ còn tươi xanh! Mình ra tiệm bán cây cảnh mua mấy cái chậu và rong biển khô về trồng lại, sau một buổi sáng hì hục, mồ hôi mẹ, mồ hôi con đổ ra như xông hơi thì nhìn lại mấy cây lan thấy vui :
 Từ 1 chậu hoa lớn, mình gỡ ra được 10 nhánh bé, mỗi nhánh trong 1 lọ nhựa nhỏ thế này:

 Mình đi mua chậu về trồng lại:


Và thành ra thế này (được 7 chậu, hư 3 cây): cái này gọi là "cũ người mới ta":


Góc nhỏ hoa, lá, cành của  mình giờ xôm tụ: :


Bông xanh, đỏ, tím:

Hoàng hôn trên sông trước nhà và chim" nhà người ta" thấy đẹp thì úp thôi: hi!hi

*/ Hai nhà hàng xóm phía sau đang xây nhà cùng một lúc, quy trình làm lại nhà đầu tiên là phải phá bỏ nhà cũ và đóng móng...ta nói thôi rồi Lượm ơi! Ồn ào và bụi mịn, tối khuya thì xe chở cọc xi măng tới chuyển cọc xuống đì đùng! Mấy tối liên tục mình phải ôm chăn, gối đi sơ tán sang phòng khác ở phía trước vì phòng mình phía sau gần như sát với 2 căn nhà đang chuẩn bị xây lại!(chẳng biết lịch đêm nào thì xe họ chở cọc tới, nhiều tối mình ngủ được một giấc thì bật ngửa dậy và chạy như chạy giặc! haizzzza!) Sợ bụi nên các cửa sổ mình đóng suốt, trời nắng nóng lại bí thành ra là những ngày cách ly XH đúng nghĩa luôn với nhà mình!


*/ Ông cụ nhà hàng xóm cùng lô J mất sau một thời gian hơi hơi lâu nằm bệnh! Vài năm trước khi mình ra sân tập thể dục vẫn thấy ông quét sân, tưới cây và hát tiếng..Pháp, rồi ông yếu nằm trong nhà, lâu lâu nghe ông la đau! Bẵng đi hơn 1 tháng nay vì dịch bệnh mình không ra sân tập thể dục với mọi người nên không biết tình hình của ông, hôm 20/4 ông qua đời thọ 98 tuổi, hôm 22/4 gia đình đã tiễn ông về với Chúa! Xe tang đưa ông ra nhà Thờ làm lễ lúc 4 giờ sáng, ông xã nhà mình căn giờ dậy tiễn ông cụ một đoạn đường! Mình hỏi OX sao căn giờ hay vậy, chàng tự tin đáp: Muốn dậy giờ nào là dậy giờ đó!(quá hay luôn). Chứ chả phải ai đó cách 2 đêm trước, chàng không định hình được thời gian và dậy cũng không thèm xem đồng hồ, nên mới 2 giờ sáng dậy đi tập thể dục, ra đường giờ đó không thấy ai nên chàng vào nhà xem đồng hồ thì mới biết bị lố !Mình nghe cửa kéo dưới nhà mở, tưởng có trộm, mở camera xem thì thấy chàng đang đóng cửa lại! Còn hôm trước nữa lúc 15 giờ chiều mình nghe tiếng lách cách mở khóa, xuống xem chàng đi đâu giữa nắng, thì thấy chàng ra ghế đá trước cổng ngồi (nắng chiều rọi ngay cái ghế đá, ngồi lúc nóng quá chàng vào nhà và phàn nàn với mình là sao báo nó giao trễ thế, ngồi nắng quá mà không thấy nó giao báo),mình nghe nhạc hiệu đoán chương trình là chàng bị nhầm buổi chiều ra buổi sáng! Haizzzza! Khi nào cần tự tin là chàng là tự tin còn khi nào không thì thôi, có gì đâu mà phải xoắn!hi!hi! 

Nắng chiều mà ngồi đây thì thôi rồi Lượm ơi!

*/ Những bữa ăn đơn giản của người già mùa trốn dịch: (tháng 4/2020)




Ăn "tươi"cuối tuần mừng ngày được ra đường sau 3 tuần "cách ly" :

Có món bánh đúc chấm mắm tôm chanh, ớt rất thần thánhđể ăn sáng:


Sau mấy tuần mình luộc chuối chín rồi xay nhuyễn với B1 tưới cho mấy chậu lan (theo chỉ dẫn của chị bạn hàng xóm) thì giờ có kết quả: 


Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

NHỚ MẸ !

Hôm trước coi ti vi thấy cậu bé khoảng 8-9 tuổi có mẹ là y tá (hay điều dưỡng) phải ở trong bệnh viện thời gian dài để chống dịch covid-19 không về nhà được, nhớ mẹ, cậu bé lấy áo mẹ ngửi mùi mẹ cho đỡ nhớ! Ông xã mình nghe vậy mới hỏi lại là nhớ mẹ sao không lấy hình (ảnh) mẹ xem mà ngửi áo? (ông xã mình mồ côi mẹ khi còn bé xíu nên nhiều khi không hình dung ra được nỗi nhớ mẹ kiểu như vậy)! Mình mới kể cho OX nghe là mình cũng đã từng nhớ mẹ và lấy áo mẹ (còn vương mùi mồ hôi mẹ nên mình gọi là mùi mẹ) để hít hà cho ...đỡ nhớ! mà khi đó là mình 14 tuổi chứ không phải mới 8-9 tuổi như cậu bé kia đâu!
Nỗi nhớ mẹ chắc cô, cậu bé nào cũng đã từng, có khi mẹ đi sáng  đến chiều về cũng đã thấy nhớ! và nhớ thì chắc mỗi bé một kiểu, cũng tầm 14 tuổi, mình ra HN chơi nhà dì, trước đó, mẹ mình đã có ra thăm dì rồi (hôm mình ôm áo mẹ hít hà), mình nhìn ra gốc cây cảnh nho nhỏ ở ban công cửa sổ nhà dì thấy có một vòng xoắn tóc nửa đen nửa trắng, mình biết đó là tóc mẹ (mẹ mình chải đầu xong, tóc vướng vào lược, mẹ  thường lấy quấn mấy vòng vào ngón tay cho gọn rồi bỏ)! Mình nhìn lọn tóc nhỏ và nhớ mẹ lắm!
...Rồi năm 18 tuổi mình xa mẹ vào Sài Gòn đi tìm cái chữ, từ nhà muốn ra ga tàu lửa thì phải đi ca nô (chở khách),  nhà  mình gần sông, mẹ tiễn mình ra bến, khi ca nô chạy, mẹ đi dưới bờ đê gần mép sông để về nhà, mình nhìn theo dáng mẹ lùi dần, lùi dần phía sau rồi khuất hẳn khi ca nô đi vào khúc ngoặt của sông! Hình ảnh mẹ lúc đó theo mình vào giảng đường trường Luật..!Trong trường có cô làm ở phòng hành chính cỡ tuổi mẹ, vóc dáng như mẹ và đặc biệt phía sau cô búi tóc giống như mẹ mình luôn! cứ mỗi lần đứng trên lầu của KTX, nhìn thấy cô ấy đi dưới sân trường là mình lại...nhớ mẹ thật nhiều! Cứ như thế nỗi nhớ mẹ theo mình dài theo năm tháng và rồi cách đây 25 năm, mẹ mình đi xa mãi không về và nỗi nhớ mẹ lại chất đầy... nhưng là một kiểu nhớ khác, không phải kiểu nhớ mẹ khi còn trẻ thơ, nỗi nhớ này lặn sâu trong tâm nhưng nó lại cồn cào vào những lúc bất chợt...!
...Sài Gòn đang bắt đầu vào mùa  mưa, những buổi chiều trời âm u sụt sùi muốn mưa, lòng mình nhiều cảm xúc, nhiều khi là nhớ mẹ! Đứng trên sân thượng nhìn những đám mây trôi đi, trôi đi mình cứ hình dung là có mẹ trên đó đang nhìn mình!(chẳng hiểu tại sao mình nghĩ thế, hay những đêm khuya thấy trăng qua cửa sổ mình cũng nghĩ có mẹ ở đó)!
Trước đây, nhớ mẹ thì mình sẽ được gặp lại mẹ ! Nhưng đã 25 năm nay thì bóng dáng của mẹ chỉ còn là ảo ảnh, không bao giờ là thực tế! Trong phòng mình hay nơi mình ngồi gõ máy tính, mình luôn có tấm hình của mẹ trước mặt, để những lúc ngồi nghĩ về một điều gì đó, có khi chỉ là vu vơ thì mình thấy mẹ ở bên! 
Mình là mình sắp tròn 60 rồi, chứ không là  8-9 tuổi như cậu bé kia, nhưng nhiều khi  mình cũng muốn được...ôm áo mẹ để hít hà hơi mẹ cho đỡ nhớ!

Mẹ (của ai cũng vậy), luôn là người đẹp nhất trong mắt con:


Mẹ và con gái:

Tấm hình này ( chụp năm 1994) mẹ mình đứng  dưới cây mận nhà hàng xóm, nhà mình (đang ở hiện nay) phía bên trái là cửa màu xanh:


Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2020

BỆNH CMN RỒI ÔNG GIÁO Ạ!

*/Đang thời điểm nhạy cảm, dịch covid-19 hoành hành khắp nơi thì mình đổ bệnh, có thể do mấy hôm tập thể dục trên sân thượng mồ hôi ra nhiều, xuống nhà mình tắm ngay nên cảm lạnh, người cứ chếnh choáng, đầu nặng, mệt mỏi, cổ khản đặc nói lào khào khó chịu, lại còn ngứa cổ... haizzzza! (may là không rát cổ, sốt, tức ngực, có thêm mấy triệu chứng này là toi cmn rồi ông giáo ạ). Khứu giác, vị giác vẫn còn tốt,bệnh nhưng ăn uống có vẻ vẫn còn ngon miệng! hi!hi!
Năm nào cũng vậy cứ vào thời gian giao mùa  này là mình bị bệnh (ốm)! Người cứ lử khử lừ khừ như gà bị rù, đầu, cổ nặng trịch như có đá đè, nằm xuống là mê man cmn luôn! Cuối tuần con gái về đã cạo gió nên có đỡ. Mình quen từ hồi còn trẻ hễ bệnh là cạo gió, nay nếu bệnh không cạo gió được là mình cảm thấy thiêu thiếu (kiểu như chưa đủ bộ khi ốm), mà hồi còn đi làm thì còn nhờ chị bạn mát tay cạo dùm, hoặc ở nhà thì có con gái, nay thì chẳng mấy khi ốm mà được cạo gió. Năm ngoái nhờ chị bạn ở sân tập thể dục vào nhà cạo gió dùm khi mình có dấu hiệu bệnh, tay nghề chị ấy thì cao nhưng chỉ từ tốn cạo hơn tiếng đồng hồ làm cho mình suýt lăn đùng ngã ngửa ra vì...ngồi lâu mệt!hi!hi! nhiều khi ốm thèm được cạo gió mà đành chịu! Riết rồi cũng quen!

Nồi xông ngày 2 lần, chanh với muối ngậm cho đỡ khàn cổ:

Cháo (các thể loại) giải cảm:


Quyết không để thiếu chất:


Sáng, tối mình súc miệng nước muối, thường xuyên uống nước ấm thì sau mấy ngày mình đã trở về trạng thái bình thường! Phù! may quá! 
*/ Trong một diễn biến khác thì hôm thứ 4 (8/4) là ngày sinh nhật của OX, mình bệnh nhưng cũng chạy xe đạp ra chợ, chẳng có hoa gì đặc biệt vì dịch bệnh mọi người chỉ mua rau,  mình mua tạm ít hoa về cắm cho có khí thế. Sáng sớm con trai đã gọi điện thoại về chúc mừng SN bố và chúc bố luôn khỏe, đến hơn 8 giờ thì 2 mẹ con Sam về, mua miến lươn (món ông ngoại Sam thích, hợp khẩu vị nên ông ăn hết khẩu phần, thường là ông chỉ nhúng đũa cho có) và kèm theo quà tặng ông phù hợp với thời tránh dịch do không đi mua quà được.Trưa có mẹ con Sam nhưng bà không khỏe nên chỉ nấu cơm đơn giản với món ông ngoại Sam thích (thịt kho trứng, cá nhỏ xíu  kho tiêu)!Nhà ít người làm gì mà không hợp khẩu vị thì cũng cất tủ lạnh cho đỡ tiếc xong vài bữa thì em Lu hưởng xái! Nấu phức tạp hơn thì phải cuối tuần cả nhà Sam về ở lại cả ngày thong thả thì sẽ bày biện sau!

 Hoa nhà trồng và hoa mua mừng SN OX:

*/ Anh em nhà Sam- Kem thì được ở nhà chơi cùng nhau vui vẻ, hết dịch covi anh Sam đi học thì em Kem ở nhà sẽ buồn vì không có người chơi cùng:

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2020

TÂM SỰ...MÙA DỊCH! (3)

*/...Ông bà xưa bảo: "con chăm cha không bằng bà chăm ông", câu này chỉ đúng một phần thôi, chứ vợ chồng mà xấp xỉ tuổi nhau thì cùng già yếu như nhau thì bà chăm ông kiểu gì?Mình nghĩ là nếu mình thua ông xã mình 1-2 tuổi gì đó và sức khỏe không tốt thì chắc là gánh nặng cha, mẹ sẽ đè lên vai các con!
Thời gian gần đây dịch covid-19 bùng phát khắp nơi trên thế giới, trong nước tình hình cũng ngày càng căng thẳng, thông tin Chính phủ xác định; "Đất nước chính thức bước vào thời chiến", ti vi, báo giấy, báo mạng khuyến cáo những người trên 60 tuổi hạn chế ra khỏi nhà để tránh bị lây nhiễm vì người già là đối tượng dễ bị lây bệnh! Ông xã mình thuộc nhóm đối tượng "dễ bị tổn thương" bởi dịch bệnh vì chàng hội đủ các điều kiện của 1 người phải ở trong nhà 24/24: tuổi cao, có bệnh lý nền là tai biến mạch máu não, huyết áp thấp..., vậy mà mình nói to, nhỏ, khuyên, năn nỉ (đủ các thể loại, kể cả hù dọa tịch thu chìa khóa) để chàng ở nhà đừng ra đường 2 buổi sáng, chiều ở chỗ đông người hoặc sang nhà mấy ông bạn già chơi ( mà thực ra thì người ta không muốn tiếp mình trong lúc dịch giã này đâu), vậy mà chàng nhất quyết không là không, cứ mình trên lầu là dưới nhà chàng lạch xạch đi mất! Mình nói chàng 72 chứ không phải 27 để mà phải đàn đúm, tụ tập, trong nhà thì tivi phòng nào cũng có, sách vở không thiếu, cơm bưng, nước rót đủ ngày 3 bữa, trái cây có sẵn mà chàng chưa thấy ưng cái bụng, chàng thích tung tăng cơ! haizzzza!Nói ra thì bảo kể lể, chứ như hài vậy: Đến ngày giặt quần áo, kêu chàng thay quần áo để giặt, chàng bảo mai mới tốt ngày để thay, mình bảo hôm nay giặt, mai thay sao giặt, chàng bảo để đó tuần sau giặt!(!!!). Tivi (chàng mở suốt ngày, đêm- kể cả khi ngủ, mình thấy tivi mở mà chàng ngủ ngáy khò khò, mình nhẹ nhàng tắt thì chàng giật mình tỉnh giấc mộng vàng và nói trong trạng thái ngủ nhiều hơn thức: đang xem mà!) kêu gọi mọi người đừng ra đường nếu không có việc cần thiết, mình hỏi chàng có nghe không, mặc dù mắt chàng đang dán vào TV nhưng chàng nói không nghe gì cả (cố tình nói vậy thôi chứ nghe hết). Cuối tuần cháu về chơi, ku Sam đang ngồi vẽ rất say mê, chàng đi ngang rút tờ giấy vẽ để chọc cho vui mà không ai vui: cháu thì cáu nhặng xị, người lớn thì nhìn hành vi của chàng không hiểu chàng đang nghĩ gì trong đầu! (mình 24/24 giờ trong một nhà với chàng, mình không loạn thần mới lạ- mình phục mình ghê cơ!) hi!hi!
Nói đi thì cũng nói lại: chàng nhà mình ra đường được nhiều người quý, bạn già, bạn trẻ ra quán thấy vắng chàng là điện thoại gọi chàng ra bằng được. Con trai và con gái thắc mắc với mẹ là không biết bố ra đó nói chuyện gì mà mấy người khoái kêu bố! Nghe thế chàng tự hào: Bố tốt nên người ta mới quý! chỉ có mẹ là không biết đâu vàng đâu thau! haizzza!
Mấy ngày tránh dịch, Thủ tướng ra chỉ thị cách ly xã hội, có anh bạn trẻ (chỉ bằng tuổi con) của chàng hôm thì xách thịt bò, hôm thì cá, hào sữa, hôm thì bánh, thuốc bổ, gạo sang tiếp tế cho chàng, mình được ăn ké! hi hi:





gạo:

*/Con trai có 3 cái đồng hồ đeo tay, chàng thích nên xin hết cả 3 để đó lâu lâu đeo đồng hồ  đi uống cà phê, thích nữa thì đeo xong nằm ngủ tay gác lên trán cho..oách xà lách! hi!hi!

*/ Mùa dịch bệnh trẻ con phải ở  nhà chồn chân, loay hoay mà cũng hơn 2 tháng nghỉ ở nhà rồi, chơi gì rồi cũng chán, hết xem hoạt hình vẽ vời, ca múa đủ thứ! Túm váy lại là trẻ con, người lớn gì cũng chán cmn hết! Nhưng tất cả đều phải tuân theo hướng dẫn của BS và yêu cầu của chính quyền nên nghiêm chỉnh chấp hành!



vẽ chán, Kem nằm xem ti vi như bà lão:


mẹ kêu chép bài là buồn, chỉ thích chơi thôi:

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2020

TÂM SỰ ... MÙA DỊCH ! (2)

*/ Tình hình dịch bệnh ngày càng căng thẳng và  phức tạp, hôm qua Thủ tướng đã ban hành chỉ thị 16 cách ly toàn xã hội trong 15 ngày kể từ 0 giờ ngày 01/4/2020.(gia đình cách ly với gđ, xã cách ly xã, huyện cách ly huyện...). Chưa bao giờ trong nhà mình lại nhiều gạo, mì ăn liền, nước mắm, muối như lúc này (không phải đầu cơ, tích trữ để buôn bán vì cũng chỉ đủ dùng đến khi hết dịch), con trai thi suốt ngày nhắn tin nhắc mẹ mua thức ăn dự trữ (con trai mình lúc khoảng 10-12 tuổi khi thấy bão, mưa gió vài ngày là sợ hết thực phẩm trong nhà), mình cũng lo xa mua để đó tính  dùng khi bị cách ly toàn xh như lúc này, chỉ được ra ngoài khi thật sự cần thiết thì cũng có thứ để 2 vợ chồng nhìn vào mà yên... cái bụng! Mình có gốc gác miền trung,ngày xưa thiếu  gạo, mắm, muối ...chất đốt đã làm mình hãi lắm rồi, nên giờ phải phòng thân!Tích cốc phòng cơ (tích trữ lương thảo, phòng ngừa cơ sự thiên tai, địch hoạ, dịch bệnh) là bài học của ông cha để lại từ bao đời nay, các thế hệ con cháu phải ghi nhớ ! Đang trong lúc (nước sôi, lửa bỏng), cần máy tính bàn để viết linh tinh, úp hình minh hoạ thì nó hư, chắc nó cũng bị virus nhập! Chán, mất hết cả hứng thú viết! Đành lọ mọ gõ trên ipad, hình thì úp lên cái được cái không! Chán toàn tập luôn ! 
Con trai ở Canada cũng không học hành, làm việc gì được cả (tình hình chung toàn thế giới chứ không riêng nước nào). Hàng ngày hai mẹ, con vẫn nói chuyện qua zalo nên thấy như không có khoảng cách! Ai cũng cầu mong cho dịch bệnh nhanh chóng bị đẩy lùi. Để cùng chung tay với mọi người thì mình chỉ có thể ngồi yên ở nhà thôi! Hi!hi!



*/Tích trữ: