Trang

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2018

CHỊ HAI !

Chị là con đầu lòng của Ba- Má (theo cách tính của Miền Nam là thứ 2, bởi vậy mình gọi là chị Hai! hi hi), chị hơn mình 10 tuổi! Ngày Ba đi tập kết, chị mới 3 tuổi, bé xíu xiu nhưng  đã có em là anh Ba ! Ba mình đi tưởng 2 năm là về nhưng qua 2 năm Ba vẫn ở Miền Bắc nên đến năm thứ 7 thì mình bỗng dưng xuất hiện! Khi mình chào đời thì Ba đã trở về Nam, nhưng trước khi đi Ba vẫn kịp đặt tên cho mình (chuyện này mình kể rồi).
...Chị Hai giống Ba y lột từ khuôn mặt đến dáng đi, luôn cả tính ít nói- còn mình nhìn qua thì giống ...chị Hai! hi hi! (nhưng mình lại nói nhiều), có lần cả nhà về quê, chị Hai ở trong bếp, mình xớn xác ngoài vườn thì  mấy cô, mấy thím ghé ngang đã hỏi thăm: Mỹ Dung mới về đó hả ?( MD là tên chị, hổng phải tên mình-híhi- kiểu như vậy). 
Mình con Mẹ mình (không phải con ruột của Má), nhưng chị Hai thương mình như ...em gái!(cái này mình nói huề vốn).hi hi
Nhớ đầu những năm 80 của thế kỷ trước, khi gia đình chị Hai còn ở dưới quê, mình theo Má về quê, thích lắm vì nhà chị Hai có nhiều sách chuyện (vợ, chồng chị là giáo viên) mà mình thì mê đọc sách, vườn nhà chị có nhiều cây, trái, mình còn nhớ mận chín rớt đầy dưới rạch nước, tiếc ơi là tiếc vì quê ngoại mình mà có cây mận như vậy (gọi là cây đào tiên) thì chắc lũ con nít tụi mình rình mò vặt trụi khi còn non. Vườn bên hông nhà chị còn trồng một vạt bắp nếp, mình về, chị bẻ cả rổ luộc cho mình ăn (mình cũng thích món này ngang với thích ...đọc sách! hi!hi)!  
Rồi khoảng năm 1984 gia đình chị rời quê lên phố sống cùng Ba- Má! Chị lập gia đình muộn (so với ở quê), sau mấy lần bầu bí không thành, hơn 30 tuổi chị mới có con, do cuộc sống khó khăn nên chị sinh có một lần, không như mình khổ thì khổ, vẫn bon chen cho bằng người ta (mỗi gia đình chỉ nên có 2 con và cách nhau 5 năm- mình thực hiện đúng theo khẩu hiệu này) hi!hi
Tính chị giống Má, làm gì cũng kỹ ơi là kỹ (không như mình lúc bé hay bị Mẹ rầy là làm gì cũng như Cỡi ngựa xem hoa- ý là làm qua loa, đại khái, Mẹ còn bảo mình là nếu  lớn mà làm kỹ sư thì sập cầu, nhà đổ! phù! may mình không có làm kỹ sư chứ không như mẹ nói thì nguy thật ).
 Mỗi lần mình lên nhà chị chơi, thấy chị ủi đồ, hay làm thịt làm cá thì  mình mắt tròn, mắt dẹt vì không hiểu sao chị lại làm kỹ như vậy? Chị dạy môn hóa nên ăn uống cũng kỹ lắm (không bao giờ sử dụng bột ngọt ), lâu lâu mình muốn mua gì biếu chị cũng phải suy nghĩ ghê gớm lắm vì quà cao cấp tí thì chị nói chị không biết sử dụng. Chị chỉ thích trái cây, rau (sạch) mà thời buổi bây giờ cái gì sạch cũng hiếm.Người ta trồng rau, trái cây bán thì phun thuốc như mưa- hôm rồi coi phóng sự dân miền Tây trồng cam sành mà hãi- người ta chỉ coi trọng lợi nhuận, còn an toàn thực phẩm thì chỉ là trong sách vở.(người nông dân muốn ăn sạch thì người ta trồng riêng để ăn, còn bán thì phun thuốc vô tội vạ- haizzzz mình lại xa đề rồi). Túm lại là tìm quà gì biếu chị để tỏ tấm lòng thơm thảo của đứa em (ngang hông) thật khó hơn tìm quà biếu...Sếp! Mà vụ này thì mình cũng không dấu chị, mỗi lần đến chơi, đi tay không chẳng quà cáp gì cả, để đỡ ngại mình lại liến thắng là tìm đồ cho chị khó quá! hi hi
Hồi lâu rồi mình lên nhà chị chơi thấy trên bảng (anh chị dạy thêm ở nhà) có mấy câu thơ của một tác giả nào đó mình không nhớ cụ thể được viết bằng mực đỏ (cho nổi) nội dung kiểu như sống với nhau phải thế này thế kia - Anh chị không ai dạy văn, lại viết thơ lên bảng nên mình ngạc nhiên hỏi viết vậy làm gì? con gái chị vừa nói vừa cười: Người ta giận nhau nên viết cho đối phương đọc (ha!ha) mình mà viết vậy, OX nhà mình lại tưởng mình đang tập làm...thơ!
Cuộc sống của gia đình chị và gia đình mình cũng như mọi nhà cứ thế mà tiến, chị nuôi con xong rồi giờ đến chăm cháu ngoại! Mình thì khỏe hơn vì quan điểm của mình là: con ai nấy nuôi, tiền ai nấy xài! mình chỉ phụ hợ chút đỉnh thôi mà đã thấy...cực! Than trong nhà chưa đủ mình còn lên...mạng than cho đã hi!hi!(chắc kiếp trước mình bán...than).
Cuộc sống của chị cực kỳ đơn giản, không son phấn, không quần áo se sua, tóc bạc không nhuộm,chưa già mà tóc chị sắp bạc trắng rồi (không bù cho mình hay sợ già, sợ xấu nên lòi ra cọng tóc bạc nào là  mình nhanh chóng: "đổi trắng thay đen")hi!hi
Mình chưa nghe chị than khổ với than buồn bao giờ (còn mình thì hay buồn vu vơ kiểu: Tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn). Mà mình vui buồn gì cũng cuồng nhiệt lắm, nhiều khi buồn chuyện nọ chuyện kia mình lên ngồi với chị kể lể một thôi một hồi rồi khóc...như mưa! khóc xong nhẹ lòng, ra về như chẳng có chuyện gì!(ta nói: giòn cười tươi khóc không sai!).
Còn chị thì vui buồn gì cũng ít chia sẻ, như hôm rồi chồng chị bị ung thư phải mổ  mà chị không nói với ai (là anh 3 và mình- chứ Ba- Má thì giờ quên hết rồi nhiều khi không nhận ra các con). Ba mình bị té đưa đi cấp cứu, chồng chị nằm viện, chị cứ chạy tới chạy lui mà không một lời than thở ! Hôm thăm Ba rồi từ viện về mình ghé nhà chị, gọi cửa đưa đồ cho chị xong không thấy chị kêu vô nhà như mọi lần, mình cũng thấy lạ nhưng cũng đang vội nên mình về luôn, sau mới biết hôm đó anh 2 mới ra viện, chị không muốn cho mình biết nên không cho...vô nhà! hai zzzza ! Có khi chị em ngồi với nhau, mình hỏi thăm lương hưu của chị có đủ sống không ? chị nói giờ chị mà có nhiều tiền cũng chẳng biết để làm gì! Chị ơi là chị! người ta làm đủ cách, đủ kiểu để kiếm tiền (trong đó có em chị -là mình), thế mà chị lại  bảo tiền chẳng biết để làm gì?ahu!hu. Người xưa bảo: có tiền mua tiên cũng được (nhưng mua tiên về làm gì thì mình không biết)hi hi! ngày nay tụi trẻ lại bảo: có tiền là có quyền !

Nhưng sống đơn giản như chị thì chắc là thanh thản ! Em mong chị em  mình sống khỏe để mà chèo chống mọi việc trong gia đình như đã từng chị nhé!

 Hai chị em tết 2013:
 tết 2016:

Ba, má ; vợ chồng chị và vợ chồng mình tết 2017:

Hai chị em chụp với Ba- Má  tết 2018:


Vợ chồng chị  hai và Ba-Má khoảng năm 1983 hoặc 84 (bé gái đứng phía trước là cháu nội):

\