Mình có cô bạn đồng môn nhưng ít hơn mình một tuổi (học Luật với nhau cách đây ...38 năm). Hai đứa ở cùng phòng ký túc xá, cô ấy trắng trẻo, nhỏ nhắn, xinh xắn, nói chuyện có duyên nên khi học ở trường cô ấy có nhiều vệ tinh vây quanh, (không như mình, lừa mãi mới được một người mà chỉ yêu nhau trên những trang nhật ký chứ chưa nắm tay nhau hay đi uống nước với nhau bao giờ- chuyện này mình viết trong bài 30 mươi năm một cuộc tình- với bút danh Hà Giang là tên quê mình và quê chàng ghép lại, mình có đem bài viết đi thi tuy không có giải mà được in trong cuốn sách chung nhiều tác giả. Sau khi sách phát hành, mình có gửi tặng chàng một cuốn, hẳn là chàng không ngờ chuyện tình của chàng và mình được lên sách! hi hi! ).
Nói có sách, mách có chứng (vốn là bệnh nghề nghiệp của tụi mình), sách đây:
(mình lại lan man và đi xa đề rồi! hi hi)
... Cô bạn học xong trở về Tây Nguyên đâu như một hai năm là cô ấy lấy chồng, cô ấy có 2 con trai đều lớn hơn con mình. Cách đây gần chục năm, mình sợ con gái mình ...ế nên cứ gạ gẫm cô ấy làm sui gia, nhưng cái duyên cái số nó không vồ lấy nhau nên tụi mình vẫn chỉ là bạn. Gia đình cô ấy đang an lành vui vẻ và là niềm mơ ước của nhiều gia đình khác vì cả 2 vợ chồng đều thành đạt, con cái khỏe mạnh học giỏi, thì đùng một cái chồng cô ấy bị bệnh nan y, mấy năm cô ấy vất vả lo cho chồng, bao nhiêu tiền bạc dành dụm đội nón ra đi nhưng rồi anh ấy cũng không qua khỏi, vậy là cô ấy một mình lo cho các con. (P/s: Hồi đó phòng KTX có 4 đứa ở chung thì tính đến bây giờ còn mỗi mình là còn đủ cặp, 3 người còn lại thì đểu đã lẻ bóng- haizzzza! đúng là số phận mỗi người khác nhau và cuộc sống đúng là vô thường). Xét về những mặt khác thì cô ấy luôn nhỉnh hơn mình (viết thế này giống như đang GATO với bạn - hi hi), cụ thể trong công việc cô ấy là ong Chúa, còn mình chỉ là ong thợ, giờ thì mình san bằng tỷ số rồi vì cả hai đứa đều đã ...nghỉ hưu! Giờ mình lên chức bà ngoại thì cô ấy cũng lên chức bà nội! hi hi
Nói có sách, mách có chứng (vốn là bệnh nghề nghiệp của tụi mình), sách đây:
... Cô bạn học xong trở về Tây Nguyên đâu như một hai năm là cô ấy lấy chồng, cô ấy có 2 con trai đều lớn hơn con mình. Cách đây gần chục năm, mình sợ con gái mình ...ế nên cứ gạ gẫm cô ấy làm sui gia, nhưng cái duyên cái số nó không vồ lấy nhau nên tụi mình vẫn chỉ là bạn. Gia đình cô ấy đang an lành vui vẻ và là niềm mơ ước của nhiều gia đình khác vì cả 2 vợ chồng đều thành đạt, con cái khỏe mạnh học giỏi, thì đùng một cái chồng cô ấy bị bệnh nan y, mấy năm cô ấy vất vả lo cho chồng, bao nhiêu tiền bạc dành dụm đội nón ra đi nhưng rồi anh ấy cũng không qua khỏi, vậy là cô ấy một mình lo cho các con. (P/s: Hồi đó phòng KTX có 4 đứa ở chung thì tính đến bây giờ còn mỗi mình là còn đủ cặp, 3 người còn lại thì đểu đã lẻ bóng- haizzzza! đúng là số phận mỗi người khác nhau và cuộc sống đúng là vô thường). Xét về những mặt khác thì cô ấy luôn nhỉnh hơn mình (viết thế này giống như đang GATO với bạn - hi hi), cụ thể trong công việc cô ấy là ong Chúa, còn mình chỉ là ong thợ, giờ thì mình san bằng tỷ số rồi vì cả hai đứa đều đã ...nghỉ hưu! Giờ mình lên chức bà ngoại thì cô ấy cũng lên chức bà nội! hi hi
Cuộc sống của mỗi đứa cứ như vậy trôi theo...dòng đời. Nhưng bỗng một ngày mình thấy cô ấy và cháu nội trên zalo nhưng phong cảnh phía sau thì đẹp...lạ lẫm ! Hỏi mới biết cô ấy đã... bay sang một phương trời xa lắm! (nhà có 5 người thì 4 người đã ra nước ngoài...và sẽ định cư trong tương lai gần- còn cậu út lúc mình hỏi thăm cũng sắp sang đó...du học!):
...Tuần trước cô ấy về nước để chuẩn bị cho cậu út đi sang bển và giải quyết nốt một vài công việc linh tinh khác! Từ Tây Nguyên (nơi có cái nắng, có cái gió mà giờ thiếu ...cái đó! hihi) cô ấy đưa con ra sân bay TSN rồi cô ấy và các bạn ra Phú Quốc đổi gió, cô ấy cùng 3 người bạn (có chị bạn học cùng ở chung phòng KTX với 2 đứa từ Kiên Giang lên) ghé nhà mình chơi mấy tiếng đồng hồ. Chuyện nổ như bắp rang vì mấy chị em lâu ngày mới gặp nhau. Đưa con đi Tây du học, sợ con (gần 30 tuổi) đói khi quá cảnh ở một nước thứ 3, cô ấy mang theo cho con đủ thứ thức ăn, nhiều quá cậu ấm không mang theo hết nên mang về nhà mình. Mình hỏi làm chi cho vất vả, cô ấy bảo là mẹ thì phải lo cho con như vậy mới yên tâm! (bởi vậy nên đêm hôm mấy người già lọ mọ ra sân bay tiễn câu ấy, về KS ngủ lại lo không biết con bay có an toàn không nên thức trắng đêm-) haizzz! Nhà mình vụ này thì ...khác , con mình cũng đã từng quá cảnh, nếu đói thì mua thức ăn ở sân bay, còn đi ra sân bay thì đi cùng với ...tài xế taxi, chứ cha, mẹ già tiễn con ra sân bay (thường đi nước ngoài là bay đêm), chẳng vào hẳn trong sân bay được vì con phải làm thủ tục..., mình đứng lóng nhóng rồi đi về, chả giải quyết vấn đề gì, con lại lo thêm, nên ở nhà ngủ là thượng sách! hihi! Đúng là thương con mỗi người mỗi kiểu, không ai giống ai! Nhưng mình ngưỡng mộ cô ấy quá, được cả người lẫn nết không như mình...hi hi!
Đây là hình của tụi mình của cái thủa thanh xuân ấy:
Sở thú tháng 9/1981 :(4 chị em ở cùng phòng KTX). Cô ấy ngoài cùng bên phải :
Mình và cô ấy:
Còn đây là hình mới nhất hôm cố ấy ghé nhà mình: (cổ thứ 2 từ phải qua)
Còn đây là thức ăn cô ấy làm cho con mang đi ăn nhưng nhiều quá nên đem về nhà mình :