Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

ĐỜI...KHÔNG ĐƠN GIẢN !

... Ba mình nhập viện cấp cứu sau hai ngày đau vật vã mà không biết lý do (khi ông nói bị té từ trên giường xuống, khi lại nói đi ngoài đường bị xe đụng, khi lại nói bị xe đụng xong về nhà bị té tiếp từ trên giường xuống, khi nói té trong nhà tắm, khi lại nói tối ngủ nóng quá đi tìm cây quạt nên té...còn thực tế như thế nào thì không ai biết vì ông lúc nhớ lúc quên, ông lại còn tưởng tượng ra một vụ kiện đòi bồi thường vì bị xe đụng... ngủ tỉnh dậy ở bệnh viện ông lại hỏi ông bị làm sao mà vào viện hoặc có khi lại hỏi đây là bệnh xá à? vì ông đang nhớ về thời gian ông làm quân y ở chiến khu). Ông kêu đau nhưng kiểm tra không thấy sưng, tím chỗ nào trên người nên vợ chồng người anh đang sống cùng ông báo cho mình là ông bị té nhưng chỉ đau phần mềm ở chân thôi. Do không biết tình trạng của ông thế nào nên con, cháu cứ xoa bóp chân (chỗ ông kêu đau) cho ông! Suốt 2 đêm đó ông kêu đau và luôn muốn  có người bên cạnh...Mình cùng con trai lên ngay khi nhận tin, ông cứ đòi cho ông đứng dậy đi nhưng đi không được. Do ông ở với con trai nên mọi vấn đề do anh ấy quyết định...!!!
                                                

...Hôm sau mình và chị Hai lên tiếp thì phát hiện chân ông sưng to và tím bầm ở phần đùi gần khớp háng. Vội gọi xe cứu thương đưa ông vào bệnh viện, qua chụp chiếu thì mới biết ông bị gãy cổ xương đùi. Khoa chấn thương chỉnh hình lên danh sách mổ cho ông nhưng anh, chị của mình không đồng ý với các lý do: ông bị tiểu đường, huyết áp cao, nếu mổ thì khả năng ông đi lại được như trước đây là 50/50, mổ thì đau đớn, bệnh tiểu đường sẽ làm cho vết mổ khó lành, ông mổ hay không mổ thì cũng nằm một chỗ và nếu chẳng may ông "đi" trên bàn mổ thì bà ở nhà sẽ "đi" theo ông luôn ..vv...mình không thể thay đổi được tình thế bởi vì...mình là thiểu số! Trong những trường hợp như thế này, mình ngưỡng mộ những gia đình trên dưới một lòng và có một người đứng đầu quyết đoán nhưng ....sáng suốt (theo tiêu chuẩn của mình). 
Ba mình được chuyển sang khu điều trị theo tiêu chuẩn CBCC của ông, chỉ là nằm và điều trị theo kiểu bảo tồn (giảm đau, trị các bệnh liên quan như tiểu đường, huyết áp và thêm những cơn nhồi máu cơ tim nhẹ). Những ngày đầu ông đau và bị sốc vì đang đi lại được giờ phải nằm 1 chỗ nên ông luôn vật vã trong mê sảng. Nhà có người bệnh thì hẳn mọi người hình dung ra vấn đề nó như thế nào!Mình cứ như mũi tên lao chỗ này chỗ nọ...! nhiều lúc tự hỏi sao số mình vất vả và ước gì có một cây đa cho mình được nương bóng, hay cây tùng (nhỏ hơn) cũng được! hi hi
....Mình biết là Ba mình sẽ phải nằm BV lâu dài nên phương án người nhà tự chăm ông là không thể:  Ông có 3 người con  thì ai cũng có những lý do rất chính đáng: vợ chồng anh 3 đang phải chăm bà (vợ ông nhưng không phải mẹ của mình) cũng trên 90 tuổi, lúc nhớ lúc quên và đi vệ sinh không kiểm soát được, bà lại không chịu mặc bỉm vì khó chịu. Chị Hai thì sức khỏe yếu (gần 70 tuổi), anh 2 bị ung thư mới mổ chưa được 1 tháng, lại còn  2 cháu ngoại ở cùng đang nhỏ...Còn mình thì ông xã bị di chứng của tai biến cũng lúc nhớ lúc quên cần người ở nhà. Ngoài ra việc chăm một người bệnh như  ông cũng rất khó khăn: ngày ông ngủ, đêm thức kêu la do bị đau và khó chịu mà không phải kêu la bình thường. (ông la hét, vặn người, đấm, đá người đứng cạnh trong vô thức, có dây nhợ gì trên người hoặc xung quanh trong tầm tay là ông giật, quăng hết, chưa nói là nhiều khi ông còn dùng cả từ Đan Mạch)! haizzza. 

    Mình suy nghĩ để tìm ra phương án tốt nhất lo cho ông (để được chăm sóc ông theo đúng nghĩa của từ này, để muốn cho ông ăn gì thì ăn và mình muốn thăm ông lúc nào cũng được...), vậy là mình "xin" (năn nỉ) vợ chồng người anh cho mình được tìm người nuôi ông và mình tự trả tiền công cho người chăm ông. Qua môi giới của những người nuôi bệnh ở BV mình tìm được một cô  trên 40 tuổi (sau đây mình viết tắt là cô gv), tiền công do họ đưa ra là 350 ngàn/ ngày, cô gv này phải có giấy chứng nhận của khoa nơi ông điều trị. Mình và cô ấy thỏa thuận mọi việc, về phía ông cũng vui vẻ khi mình giới thiệu cô gv. Mình yên tâm vì có một người chuyên nghiệp chăm ông. 
Nhưng đâu có đơn giản như vậy: Sáng sớm hôm sau cô gv gọi nói: Suốt đêm ông không ngủ, quậy tưng bừng nên kêu mình lên BV ngay để trả...ông! Haizzzz! (như mình đã mô tả việc ông quậy ở trên, mình nói cụ thể hơn  là phòng có 2 bệnh nhân, mà đã 3 lần người nằm bên cạnh lần lượt xin chuyển phòng khác vì không thể nào ngủ, nghỉ được với ông. Giờ thì một mình ông một phòng vì BS chán không sắp ai nằm cùng ông vì biết chỉ một đêm thôi hôm sau người nhà của bệnh nhân kia lại xin đổi sang phòng khác). Con gái mình nghe cô gv nói vậy thì bảo mình tăng thêm tiền công, mình ok nhưng cô gv vẫn từ chối. Mình phải tìm người nuôi bệnh khác với giá mới 400 ngàn/ ngày. Trưa hôm đó (ngày 9/6) mình vào  BV để nói chuyện về tính tình của ông cho người gv mới biết. 

Cô giúp việc mới (cô thứ 2) sau khi nghe mình nói về việc ông ngủ ban ngày và đêm thức kêu la...cô ấy trấn an mình là "chị yên tâm, em quen rồi nên sẽ theo chị tới cùng" (cô gv này cũng có thâm niên nhiều năm trong nghề nuôi bệnh ở BV và mình đã vào rừng mơ bắt con tưởng bở! hi hi!
Những ngày đầu cô ấy chăm sóc ông khá tốt, động viên ông ăn, uống, tắm cho ông, bôi kem chống hăm... mình rờ tay lên người ông và cảm nhận được sự sạch sẽ đó. Mình yên tâm khi giao ông cho cô ấy chăm dù có phải chi tiền công cao hơn. Mình và cháu nội của ông chia nhau trông ông buổi sáng cho cô gv về phòng trọ nghỉ vài tiếng để lấy sức tối trụ với ông...Và để giữ người gv mình o bế cô ấy các kiểu...(mình vận dụng triệt để bài học triết học: Vật chất quyết định ý thức) và hình như vì vậy mà cô ấy làm eo sách với mình. Nhận tiền công tuần đầu tiên vào ngày thứ  6 thì sáng sớm ngày thứ 7 mình nghe chuông điện thoại (lại đã thấy bất an), cô gv nói cô ấy bị mệt, chóng mặt, nên mình phải nhanh chóng lên BV trông ông cho cô ấy về phòng trọ nghỉ. Haizzzza ! Ngày cuối tuần mẹ con nhà Sam, Kem dắt díu nhau về nhà ngoại nên mình lu bu, đành phải gọi cho chị 2 lên thế. Đến trưa cô gv lại gọi báo là cô ấy phải đi cấp cứu, mình kêu cô ấy gọi người trông ông tạm thời  rồi mình sẽ tính tiếp (những người nuôi bệnh ở BV họ có hội gv nên có người thay ngay khi cần). Chiều mình vào thì đúng là đã có người mới, cô gv này cũng nói mình yên tâm vì đã quen với những người bệnh thức đêm. Mình ra về trong lo lắng, liệu cô ấy có trụ được với ông không? Nghĩ làm sao chiêm bao làm vậy: 4 giờ sáng hôm sau cô gv mới nhắn tin (nguyên văn: Trời quơi, chị ơi kiêu tới sáng lun, giờ này mà chưa ngủ nữa, chị lên đi). Haizzzza! Mình mệt mỏi thật rồi (từ nhà mình lên BV là 12 km, đường thường xuyên tắc, mà cả 10 ngày qua ngày nào cũng đi tới đi lui, có ngày 2 lượt) đuối như cây chuối. Lại vội chạy xe lên BV, nghe 2 người chăm bệnh trong phòng cùng tố ông quậy, mình quay ra hỏi: Ba sao lại thế ? ông nói làm gì có chuyện đó, ông có làm gì đâu...và mặt ông hiền như ...nai ! Sau mình nghe mấy chị bạn tập thể dục chung nói người già mà bị bệnh hay quậy (mình tạm  dùng từ này cho sát thực tế), các chị ấy cũng đã từng nuôi mẹ già bị bệnh nên có kinh nghiệm hơn mình! (mình chợt lo xa...nếu sau này khi già mình cũng quậy như vậy thì làm sao đây?)
...Cô gv (thứ 2) dù đang bệnh (nói là cấp cứu- nhưng không biết  thực hư?) khi biết mình đang có mặt ở BV vội đến gặp mình và nói thẳng không vòng vo là tình hình ông như vậy nên phải tăng tiền công lên 600 ngàn/ngày,  nghe xong mình choáng cmn váng luôn! Mình bối rối không biết là phải xử lý như thế nào?Mình gọi cho anh 3 để xin ý kiến, anh ấy nói lòng nhiệt tình của mình đối với Ba đang làm cho sự việc rối lên và anh ấy cảnh tỉnh mình đang bị những người gv làm tiền, anh ấy không đồng ý cho mình tăng tiền công (dù tiền đó do mình bỏ ra), chốt lại, anh ấy kêu mình phải cho người gv cũ nghỉ ngay và luôn, rồi anh ấy sẽ vào tìm người mới thay. Chưa tìm ra người mới thì những người  nuôi bệnh xung quanh đề nghị mình: Sẽ có người nuôi với công 400 ngàn/ngày nhưng với điều kiện cho thêm 2 hộp cơm là 80 ngàn nữa! Vậy tính ra ngày xấp xỉ gần 500 ngàn rồi còn gì? Túm váy lại là cứ rối tinh cả lên. Đang lúc nước sôi lửa bỏng (mình lại nói quá) thì ở đâu ra một cậu thanh niên, cũng đi nuôi bệnh nhưng chưa có việc, xin được làm đúng giá cũ không ra điều kiện nào khác! Rút kinh nghiệm 3 lần trước, mình phải giao hẹn là tình hình ông như vậy, tiền công 400 ngàn/ ngày, làm được thì ok, không làm thì báo để mình tìm người mới !(đây cũng là cách một người gv ở phòng bên chỉ cho mình, tiền công như vậy, người này bỏ thì tìm người khác), nhưng cách này thì cứ gối đầu 1 người là mình mất một ngày công vì cách tính của họ không như mình tính. Cậu giúp việc mới hiền lành (40 tuổi- không biết chữ- có vợ 3 con). Giờ thì mình tạm yên tâm vì đã 2 tuần rồi mà chưa thấy cậu gọi mình để ... trả ông. Anh, chị em mình thì ai muốn lên thăm ông lúc nào thì lên, không căng thẳng như những ngày đầu ông vào viện. Và mình thì dĩ nhiên là vẫn o bế cậu ấy theo nguyên tắc cũ, dù đã từng thất bại là : vật chất quyết định ý thức. Hôm kia mình mới chạy ra chợ gần BV mua và chở về cái giường xếp để cho cậu gv ngủ được thẳng lưng- mình tự ngưỡng mộ mình giỏi (hi hi) vì chở được cái giường to kềnh càng đằng sau xe máy từ chợ về BV - Nghe mình kể vậy bạn mình động viên: không có việc gì khó/chỉ sợ không có tiền/ đào núi và lấp biển/ Không làm được thì...thuê. (chính cmn xác)hi hi
( Bởi vậy mới nói: không đơn giản có tiền là giải quyết được mọi việc, nhưng không có tiền còn tệ hơn nhiều! ahuhu).

Ngày ấy nay còn đâu:
Ba mình năm 1979: 

Năm 2004: 



và bây giờ...ở BV  (ban ngày ông rất hiền lành và vui vẻ):


Giơ tay hứa tối không "quậy"! hi hi:

Còn đây là cậu gv nuôi ông ở BV rất có tâm:

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2018

ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ !

Ông bà xưa nói:"Già néo đứt dây" (hiểu nôm na là kéo căng  quá thì dây đứt). Trong cuộc sống nhiều người không thành công do không biết mình là ai và đang ở vị trí nào trong xã hội, cứ tưởng mình là nhất thiên hạ, thấy cái bóng của mình đè hết con người mình (thấy bóng mình to quá)! haizzza! họ khổ vì ảo tưởng. Nói vậy là cao siêu, kể chuyện đời thực cho nó dễ hiểu:
                                                      

1/Khi con gái mình sanh ku Sam thì bố, mẹ chồng cho về nhà mẹ ruột 3 tháng 10 ngày, Sam cứng cáp thì mẹ con dắt díu về nhà riêng. Sam được 4 tháng thì mẹ Sam tìm được bà vú già giữ Sam theo giờ hành chính, tối bà ấy về nên cũng không có gì phức tạp lắm! Sam được 18 tháng thì bà vú nghỉ còn Sam đi mẫu giáo bé, mọi việc tạm ổn. Khi mẹ Sam sanh Kem, không thể về nhà mẹ ruột vì còn phải lo cho gia đình nhỏ.
 Biết trước tình hình rất chi là tình hình như vậy nên  trước khi sanh 1 tháng, con gái mình đã được người quen giới thiệu một cô giúp việc trên 50 tuổi, đã và đang giữ em bé nhà khác (có thể cô ấy  đứng núi này trông núi nọ nên bỏ nhà chủ cũ để sang giúp việc cho con gái mình). Tháng đầu thử việc để chuẩn bị cho việc chăm mẹ và bé thì mới thấy là cô ấy cứ lờ đà lờ đờ như con cá cờ, làm cái gì cũng hỏi, chỉ đâu làm đó, không có một tí ti nào năng động để mà trông ngóng, nhờ cậy!(mình cũng không hiểu sao chủ cũ lại chịu được hay cô ấy giả vờ như vậy cũng không biết nữa). 
Con gái mình kể : Trước ngày nằm ổ, được bạn bè rủ ra quán làm bữa tiệc  nho nhỏ, muốn cho Sam đi cùng thì phải kèm theo người giúp việc (gv) để giúp trông coi Sam. Vào bàn ăn khi mọi người cầm đũa thì cô gv cầm đũa, mọi người đặt đũa để chuyện trò thì cô gv cũng đặt đũa để hóng hớt (không tham gia câu chuyện được thì nghe mọi người tám), trong khi đó ku Sam chơi không ai trông coi. Khi gọi món tráng miệng, mọi người gọi theo sở thích, nhưng cô gv thì cứ nhìn phía bên phải cái menu, cái nào giá cao nhất thì gọi (cứ thử cho biết, chả tốn tiền, tội gì không ăn- chắc là lý luận kiểu như vậy), làm con gái mình ngại với bạn (đi ăn mang theo gv lại còn như thế thì không ngại mới lạ)! haizzzz!chán như con gián.
Đến lúc con mình sinh ở bệnh viện thì gia đình 2 bên thấy cô gv này "vợ thằng Đậu" quá nên đành phải mượn tạm cô gv của nhà mẹ chồng (cô này nhanh nhẹn, tháo vát) cùng với mình lo cho mẹ con Kem mấy ngày trong viện.
 Khi mẹ con Kem về nhà thì cô gv (bí danh là vợ thằng Đậu) không biết làm cái gì trước, cái gì sau giữa một mớ hỗn độn cùng 2 đứa trẻ con (đứa lớn thì dở dở ương ương, nói lúc nghe lúc không mà phần lớn là chướng không nghe vì tâm lý đang bị xáo trộn bởi ngôi thứ bị đảo lộn khi có em bé). Ví dụ như: Mình cho Kem bú hết sữa trong bình, cô gv cầm bình sữa lên và hỏi mình là giờ đi rửa bình phải không? (kiểu như vậy). Vì có người gv rồi, nên mỗi sáng mình lên nhà con gái khoảng 1- 2 tiếng rồi về, việc tắm bé (khó nhất) thì đã thuê mấy cô y tá đến tắm. Con gái mình từ viện về nhà được 2 ngày thì tối nhắn tin cho mình: "mẹ ơi! chắc con hậu sản mà chết với cô gv", mình nghe hết hồn, chưa xong, hôm sau con gái gọi điện cho mình bảo: Mẹ ơi con đang thu dọn đồ đạc để về nhà bố, mẹ chồng vì cô gv bảo cô ấy không đủ khả năng giúp việc cho nhà con và giờ thì viện ra một lý do khác để xin nghỉ việc! Mình không biết nói gì chỉ không hiểu tại sao lại có người xử sự kiểu như thế, thật là không có tâm!.(lương thử việc tháng đầu là 6,5 triệu đồng- đó là lương cứng, chưa tính cho thêm rồi cái nọ, cái kia...).
 Như thế, nếu đưa con gái và Kem về nhà mình để chăm cũng khó vì  mẹ con nó đã tự nguyện xách đồ về bên ấy, giờ nói sao để xin về bên này, rồi còn ku Sam thì nhất định phải theo mẹ và em, mà về nhà ngoại việc đưa đón Sam đi học là cả một vấn đề vì từ nhà mình đến trường Sam học phải 10km và giờ cao điểm thì kẹt xe! Mình nghĩ giờ chỉ còn cách tìm nhanh ra người giúp việc mới rồi đưa mẹ con Kem trở về nhà của tụi nhỏ thì mình có thể chạy tới chạy lui phụ giúp...!
Mình gọi điện cho cháu giúp việc cũ của nhà mình để nhờ tìm người (biết chăm em bé, nhanh nhẹn, biết việc). Cháu ấy bảo có người như vậy, sau khi thảo luận qua điện thoại thì 2 bên chốt ngày nhận việc (lương, thưởng..công việc cụ thể đều thống nhất). Sau 3 ngày thì cô ấy đến nhận việc, đích thân mình xuống sân đón cô gv mới tay bắt mặt mừng như đón người thân lâu ngày gặp lại! hi!hi!. (cô gv mới khỏe mạnh, nhanh nhẹn, biết việc) mình đã rất yên tâm khi giao mẹ con Kem cho cô ấy!
Công việc của cô gv là: sáng đưa ku Sam đến lớp (dĩ nhiên là Sam có mè nheo, khóc lóc), về nhà thì bế bé Kem, vệ sinh cho Kem rồi cùng mình cho Kem xuống sân phơi nắng 15 phút (được đúng 3 ngày thì trời hôm mưa hôm âm u nên vụ xuống sân phơi nắng thôi hẳn, sau đó thì cho Kem phơi nắng trên ban công căn hộ). Khi Kem ngủ được mẹ hay bà ngoại bồng bế thì cô gv làm những công việc linh tinh khác như giặt quần áo em bé, súc bình sữa, pha sữa...Trưa thì cơm nước cho mẹ Kem và cô ấy ăn. (riêng các việc nhà khác đã có một cô giúp việc theo giờ khác làm một tuần 3 buổi: giặt, ủi quần áo người lớn, lau nhà, thay ga, gối, dọn nhà tắm...). Buổi trưa sau khi ăn cơm, từ 12 giờ đến 14 giờ 30 cô gv ngủ, nghỉ trưa tại phòng riêng. Chiều 16 giờ đi đón Sam và cho Sam chơi ở sân chơi khoảng 1 tiếng đồng hồ  thì lên nhặt rau, chuẩn bị cơm chiều (chỉ nhặt nhạnh rau, củ quả, thái thịt, ướp...) còn nấu bếp là do mẹ Kem đảm nhiệm. Cớm tối xong thì rửa chén rồi nghỉ,  tối bé Kem ngủ với mẹ, mẹ Kem cho tu ti và bú bình thì tối cô gv dậy pha 3 bình sữa cho Kem. Sáng 6 giờ 15 phút dậy và công việc của 1 ngày lại tiếp tục. Từ khi Kem về nhà đến khi Kem khoảng 25 ngày tuổi thì nhờ y tá ở BV đến tắm, sau ngày thứ 25 thì cô gv tắm cho Kem! Công việc liền tay nhưng không quá vất vả...! Cô gv mới trên 50 tuổi, có 5 con đã từng đi gv vài nơi (nấu ăn, bế em bé) và cô ấy tự thấy cô ấy có nhiều kinh nghiệm nên rất tự tin: Là gv nhưng cô ấy quyết định việc cho Kem mặc bỉm (lót miếng dán để đái và ị không phải giặt), còn mẹ Kem sợ Kem hăm nên không muốn ! vậy là cô ấy không vui, nói là giặt cực thế nọ thế kia! và cô ấy nói bóng gió là việc của cô ấy chỉ bế em bé và làm những việc liên quan đến em bé còn các việc khác (cơm nước) không phải việc của cô ấy! Mà em bé Kem (nói nhỏ) dễ tính lắm, không như anh Sam hồi đó ọ ẹ quấy nên bà và mẹ phải bồng bế suốt!
Con gái mình đang trong tháng nên dù biết cô gv không vui cũng coi như không biết,chỉ  kể với mình để xả căng thẳng, mình thì cứ động viên kiểu: cha, mẹ ở với con cái  có khi không hợp nhau huống gì người gv, thôi ráng vui vẻ và chiều chuộng cô ấy vì việc cô ấy vui hay không vui sẽ ảnh hưởng tới bé Kem (mình còn bảo con gái phải chiều cô gv hơn cả mẹ ruột và mẹ chồng). Mình cũng tưởng chỉ mấy chuyện lặt vặt vậy thôi, nhưng không, cô gv khi cho Sam chơi ở sân chơi chung thì có hội những người gv khác cũng xuống đấy và những câu chuyện làm quen kiểu như: lương bao nhiêu, công việc như thế nào! Chẳng biết mấy bà, mấy cô gv của những nhà khác thổi phồng (do sĩ diện) lương thưởng của họ thế nào, nhưng cô gv của con gái mình bắt đầu cuộc chiến: Mặt nặng, mày nhẹ, bóng gió lương thấp, nhà người ta thế nọ thế kia...Con gái lại than vãn với nỗi buồn người gv, mình nghĩ bụng mấy cô này "mềm nắn rắn buông" , "con nó lú thì có chú nó khôn" (ý là con mình dại thì còn có mình bên cạnh, làm gì mà đã muốn lên lương từ tuần đầu tiên đi làm. máu mình cứ sôi sùng sục vì không hiểu tại sao?). Bực quá, mình nói với con gái là nếu cô ấy có cách hành xử như vậy làm con phiền lòng thì cho cô ấy nghỉ rồi mỗi ngày mẹ lên sớm phụ và ở lại chiều về (con gái mình cứ băn khoăn vì Bố ở nhà một mình tội nghiệp, cơm nước không ai lo cho bố, rồi thì bố buồn nằm chèo queo một mình trên võng...). Con gái mình nói con sẽ cố gắng chịu đựng và thỏa hiệp là sang tháng làm việc thứ 2 sẽ tăng thêm một (01)  triệu đồng tiền lương. Bà nội Sam nghe vậy mỗi lần sang chơi lại năn nỉ cô gv là em cố gắng giúp mẹ con nó...rồi mua mấy bộ quần áo tặng cô ấy (làm chưa được 1 tháng đã có 4 bộ quần áo mới). Mình thì động viên theo kiểu cho tiền mua card điện thoại gọi cho đỡ tiếc tiền. Vậy mà cũng chưa vừa ý cô ấy!
 Thói đời là vậy, khi mình lùi một bước người ta lấn tới 2 bước: sang tuần thứ 2 cô gv xin ứng lương trước . Con gái mình chỉ cho ứng 1/2 tháng lương, dù cô gv không vui (vì muốn ứng hết cả tháng) Mình là mình ghét nhất kiểu phải ở chung nhà với người không vừa ý là mặt sưng mày sỉa, tính mình không ưng thì nói ra ngay và luôn (đó là nhược điểm của mình! hi hi).
 Mình tưởng rằng cuộc chiến (nói quá lên tí) với người gv như vậy là tạm ngưng vì con gái mình gần như nhượng bộ rồi. Nhưng sang tuần thứ 3, con gái mình nhắn tin cho mình là cô gv muốn mượn tiền nhưng lại ra điều kiện với con gái mình là không được trừ lương vì cô ấy sẽ trả...lãi ! (haizzzzza- Chúa ơi, Người ngự ở đâu và cho con biết tại sao lại có người được đằng chân lân tới đằng đầu thế này ?). Mình hỏi con gái xử lý thế nào rồi: Con gái bảo con nói với cô gv là :con không làm nghề cho vay lấy lãi. Dù nói vậy nhưng con gái mình tiếp tục nhượng bộ vì không muốn tìm gv mới (phải hướng dẫn mọi thứ lại từ đầu) nên đồng ý cho cô gv mượn tiền nhưng ra điều kiện trừ lương mỗi tháng 01 triệu đồng. 
Nhưng cô gv đã nói trước đến tháng làm việc thứ 5 (tức là tháng 11) là cô ấy nghỉ 1 tháng sau đó thì cô ấy sẽ quay lại làm việc tiếp cho con gái mình...! (cho mình được hú lên một tiếng cho bớt căng thẳng và mình tự hỏi : trong một tháng cô ấy nghỉ, con  gái mình đi làm thì ai trông Kem và nếu có người gv mới rồi sau 1 tháng cho gv mới nghỉ để cô ấy tiếp tục làm hay sao?)
Mình thấy vấn đề không ổn, kêu con gái  nói rõ cho cô ấy biết sẽ trừ số tiền nợ vào lương cho đến tháng 11 là phải hết nợ (vì nếu cô ấy nghỉ việc luôn thì biết níu áo ai đòi số nợ còn lại?).
 Bởi vậy, nhiều người cứ nghĩ là khôn hết phần thiên hạ! mình nói là mình chưa tung chưởng nào vì cô ấy ở với con gái mình và tiền lương thì con gái mình trả, chứ ở với mình thì lên đường về nước ngay từ hôm mặt nặng mày nhẹ vì so sánh lương nhà người ta (kiểu đứng núi này trông núi nọ).
Chưa hết, đã kể tội thì vạch hết luôn cho bõ tức (mình phải xả chứ không cục tức nó nằm ngay cổ không nuốt được cơm..hi!hi).
Thường là cuối tuần cả nhà con gái mình về nhà bố, mẹ chồng vì con còn nhỏ nên dắt theo người giúp việc. Thế là cô gv lại tỏ thái độ không vui vì sang bên ấy có người lớn, cô ấy không được...làm chủ! Kêu cô gv ăn cơm trước để bế em thì không chịu (không hiểu vì sao không chịu),  ăn sau thì 21 giờ mới ăn vì nhà nội Sam 20 giờ mới ăn tối ! ông bà xưa nói không sai: nhập gia thì phải tùy tục, tùy cơ mà ứng biến. Đằng này chả biết đâu mà chiều, nhịn gv như nhịn cơm sống. Con gái mình tiếp tục thỏa hiệp:  Cuối tuần  cho cô gv về nhà con gái cô ấy nghỉ 2 ngày (dĩ nhiên là nghỉ không trừ lương) và trong 2 ngày ấy con gái mình sẽ tự lo cho 2 đứa nhỏ! 
Giúp việc bây giờ không như ngày xưa , gv thời nay ăn uống cùng mâm, nhà ăn gì gv ăn đó, sáng cũng vậy, nhiều khi (nói không ngoa tí nào) mình ăn sáng cơm nguội, mua ăn sáng cho con gái ăn thì mua luôn cho cô gv, ngủ thì có phòng riêng (phòng dự kiến dành cho bà nội Sam sang chơi ngủ lại). Trái cây trong nhà toàn thứ ngon (mua để cúng) cô ấy thoải mái dùng... lương lãnh đủ gửi về nhà không thiếu một đồng. Giờ mới tết giữa năm mà đã tuyên bố tết  nguyên đán là nghỉ nửa tháng! (làm mẹ người ta đi cho rồi, làm gv làm gì vậy? điên lắm cơ)
Hôm rồi mới nghe con gái kể: con mới lên dây cót cho cô gv, không cô ấy lại tưởng cô ấy là chủ! (ha!ha!, cọp đã xổng chuồng- chả là  con gái mình tuổi dần ) sau đó thì thái độ cô gv có chuyển biến...(có thế chứ! không lẽ được trả lương cao để làm...chủ).

Tất cả vì tương lai con em chúng ta:




 



2/ Giờ sang chuyện của mình: Đang yên đang lành thì Ba mình té gãy cổ xương đùi vào ngày 04/6/2018 khi ở tuổi 93 (tuổi thật) còn theo giấy tờ là 88 tuổi  Mình tiếp tục hành trình tìm người giúp việc nuôi bệnh ở bệnh viện. Hành trình này cũng không kém phần ...ly kỳ, hấp dẫn! ahu!hu

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2018

SHOW CỦA KEM!

1/Bé Kem (cháu ngoại của mình) đã đầy tháng hôm mùng 6 tháng 6, nhưng mình lu bu đủ thứ chuyện mà toàn chuyện đặc biệt để hôm nào rảnh mình kể sau, túm gọn một câu: mình đang rất tâm trạng (not tâm thần!ahu hu). Bận quá nên mình chưa có thời gian úp hình Kem đúng ngày đầy tháng! Thôi thì chậm vẫn hơn không, hồi anh Sam của Kem đầy tháng chỉ chụp hình tại nhà không ra tiệm, Kem là con gái nên mẹ thích điệu đà cho Kem nên có nhiều hình đẹp hơn anh Sam hồi đó. Giờ bà chỉ úp hình thay lời muốn nói thôi vì tâm hồn bà ngoại thời gian này đang treo ngược ở nơi khác rồi! 











2/ Xem ai đẹp hơn nào:

 Đây là Kem 1 tháng:


Kem 20 ngày tuổi:

Kem  8 ngày tuổi:

 Anh Sam của Kem lúc 25 ngày tuổi :


Cái nôi này Kem được hưởng sái từ anh Sam (cái hình này là anh Sam nằm trên đấy, không phải Kem! hi hi)

Sam hơn 1 tháng:

Còn đây là cậu VP của Kem lúc hơn 2 tháng:



Còn đây là mẹ Kem lúc 3 tháng:

Mẹ Kem  và cậu VP :


Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2018

KHI VỀ GIÀ ! (2)

(tiếp). 
P/s: Mình đang viết chuyện khi về già, đã viết xong rồi thấy bài viết hơi bị dài, thời buổi bây giờ người ta lười đọc, thích xem cho nó nhanh, viết dài mà không hay thì mình còn chả muốn đọc nói chi người khác, bởi vậy nên mình chia đôi bài viết ra 2 phần, và phần sau luôn hấp dẫn hơn phần trước! hi hi ! Lẽ thì bài 2 liền bài 1 nhưng khi viết thì mình đang chuẩn bị cùng OX xách ba lô đi du lịch nước láng giềng, lại viết về già với lại chết lỡ có chuyện gì lại bảo là điềm gở ...nên mình lùi lại hôm nay mới đăng:




...*- Theo mình thì lúc còn khỏe mạnh, minh mẫn nên biên sẵn cho  các con tờ giấy (gọi là di chúc,chúc ngôn, lời dặn dò hay gì gì đó thì tùy ý thích chọn tên), để lúc hữu sự con cái nó biết mà quyết định. Bà con, họ hàng thì chín người, mười ý chưa nói là mặc dù làm theo ý mình dặn nhưng có khi mọi người lại quy cho tụi nó tội bất hiếu...vậy làm sao các con biết ý nào đúng mà quyết định. (là mình nghĩ vậy thôi, còn thực tế thì mình chưa viết  gì cả, nhưng một ngày đẹp trời trong tương lai gần mình nhất định viết...di chúc, không phải để chia tài sản mà hướng dẫn các con cách xử lý khi mình già và không còn tự quyết định những vấn đề về bản thân! hi hi)
 Mình manh nha ý định khi về già nếu còn một mình mà bị lẫn thì thì mình sẽ dặn con cái đưa mình vào viện dưỡng lão nào gần các con cho tiện bề lui tới và mình thì có bạn trong trung tâm thì...vui!hi hi! đời mình sợ nhất là buồn hiu hắt!( mới phát hiện là nếu mình già mà bệnh thì vô bệnh viện nằm lâu dài cũng rất ok..)
 Nếu ai (trong đó có mình) có ý định ở Trung tâm dưỡng lão thì giao trọn gói cho Trung tâm họ lo luôn khi qua đời, khỏi di chuyển đi đâu cho rườm ra, mất công. Con cháu chỉ cần đến nhà tang lễ làm thủ tục theo nghi thức chung. Mình dự nhiều đám ma, bây giờ thì người ta hiểu về quy luật sống, chết hơn nên ở thành phố ít thấy khóc lóc vật vã như ở quê. Tuy biết không ai cưỡng lại được quy luật sinh, lão, bệnh, tử nhưng khi đối diện với cái chết đâu phải ai cũng vui vẻ chấp nhận. Nếu coi cái chết như giấc ngủ, người mệt thì ngủ sớm, người khỏe thì thức khuya hẳn cái chết sẽ được cảm nhận nhẹ nhàng hơn. 

Đám ma thì tổ chức càng đơn giản, ít làm phiền hàng xóm càng tốt! Nhiều nhà đám ma mà hết nhạc ta rồi nhạc Tây mở tới khuya, chưa nói có trường hợp đặc biệt còn có nhạc sống! haizzzza, chỉ tội mấy nhà hàng xóm mất ngủ, chắc họ cũng càm ràm trong nhà là chết rồi còn làm phiền hàng xóm...! Bởi vậy mình thích một đám ma đơn giản! hi hi( chết rồi vẫn còn sân si)
* Còn việc chôn hay thiêu sau khi chết, theo mình nghĩ thì xã hội ngày càng đất chật, người đông nên mấy cái nghĩa trang dần dần rồi cũng giải tỏa, hồi mình mới vào SG, còn có nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, giờ giải tỏa làm công viên Lê Văn Tám. To đùng như nghĩa trang Bình Hưng Hòa, rộng mênh mông, giờ cũng giải tỏa nốt! Hồi trước có lần ra Huế, có chị bạn đi tìm mộ ông, bà nội để thắp nhang vì cha, chú, bác, cô không còn ai, các cháu nội, ngoại thì mỗi đứa mỗi phương. Chị ấy kể  tìm được mộ ông bà để thắp nhang thấy hương tàn, gió lạnh mà buồn...cho mình (chị ấy nghĩ đến lúc chị ấy xa trần thế, con có một đứa lại ở xa nên lo không biết thân xác lúc đó gửi về đâu)... vấn đề sau cái chết đang là mối bận tâm của nhiều người già, ở thành phố nhiều người muốn chôn thì phải mua đất, hỏa táng thì đa số gửi vào chùa! Cách nào con cái cũng phải năm vài ba lần thăm viếng khói hương. Nhỡ mà bận công việc không thăm viếng hương khói cho cha, mẹ thì cha, mẹ không buồn, trách (chết rồi biết đâu mà buồn với chả giận) nhưng lại sợ người đời chê cười con cái bỏ mồ mả, tro cốt cha mẹ lạnh lẽo...(thực tế là nếu gửi tro cốt vào chùa mà một thời gian người thân không ai đến gửi tiền nhang, đèn thì rồi họ cũng rải  tro cốt xuống sông thôi).
Theo mình, tốt nhất khi chết nên hỏa táng rồi rải hết tro, cốt ra sông, ra biển (nếu ai muốn mát mẻ) hoặc rải lên rừng thông (Đà Lạt) rải trên đó để nghe thông reo, hồn bay lơ lửng trên cành cây có khi lại hay! hi!hi. Như vậy, con cái chỉ mất công một lần, sau đó có nhớ cha, mẹ thì cứ thắp nhang trên bàn thờ tại gia đình. Chẳng có cha, mẹ nào lại không phù hộ cho con cái cả ! đừng sợ. Mình còn có ý tưởng độc đáo hơn là khi thiêu lấy hết tro về đem bỏ vào gốc cây mai thân xác thì  gần con cái, hồn thì vương vấn vào cây mai có khi lại hay! (nghe nói bây giờ muốn lấy tro phải đóng tiền mới được lấy còn không thì cơ sở hỏa táng người ta bán tro này cho những nhà vườn mua về bón cây- cái này là nghe anh bạn của chồng mình kể, chả biết đúng sai vì chưa có thực tế). Nghe mình nói bỏ tro vào gốc cây mai, anh bạn của OX cũng thấy hay nhưng lại bảo, mình thì thích nhưng chỉ lo con cái sợ nó chẳng dám bén mảng đến tưới cho cây mai thì cây mai chết héo thành ra mình chết...2 lần ! hi hi! đúng là anh bạn ấy lo xa!

(gốc mai nhà mình đây:)

Làm cây thông đứng giữa trời mà ...reo:


*/Khi về già ai cũng mong muốn được: Sống khỏe, chết nhanh (đừng có bệnh tật nằm hết năm này sang tháng nọ, trước là khổ mình sau là vất vả cho gia đình, người thân, chăm riết rồi mệt mỏi, hết cả tình thương). Mình thấy mấy người quen đêm ngủ, sáng ra đi lúc nào không biết thế mà lại hay! (chẳng phiền hà gia đình vợ (chồng) con). Nhưng mình nghe nói, chết nhanh hay chậm, chết khỏe hay đau đớn lại do cái nghiệp của chính bản thân tạo ra! vậy thì cứ sống tốt thôi!mọi sự tùy duyên- nghiệp!
Mình mong là khi về già (là già hơn hiện nay) thì mình vẫn luôn giữ được những suy nghĩ như trên, đừng vì bất cứ điều gì mà thay đổi, chỉ có bổ sung cho hoàn hảo hơn thôi!hi!hi (vì mình là một cụ bà vui tính, biết đâu khi đó mình có những ý tưởng hay hơn bây giờ!). Nếu có gì hay hơn mình sẽ biên tiếp.

Cụ bà vui tính dưới tán cây bồ đề:






Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2018

LINH TINH! (n+)


1/Cuối tháng 4, mình nhận được thư mời của cơ quan cũ đi khánh thành trụ sở mới, mình không đi vì thấy đi cũng không giải quyết vấn đề gì, ngồi nhà nhưng mình vẫn biết trụ sở mới rất khang trang:





Nơi mình gắn bó trên 35 năm làm việc là đây chứ không phải đó:







Trước cửa phụ phòng làm việc, nơi mỗi chiều khi hết giờ làm việc tụi mình hay ngồi tám  hình này chụp năm 1988:

Năm 1984:

Cái cửa sổ "trứ danh":


2/Đã vào mùa mưa, mình không còn phải đi làm nên nhiều hôm mưa to, gió lớn mình được ở trong nhà thì thấy thật là ...hạnh phúc (hạnh phúc với mình nhiều khi chỉ đơn giản vậy thôi). 
Nhà mình đang ở, xây dựng đã hơn 12 năm, mấy năm gần đây hễ mưa to là nhà bị ...dột, mà không chỉ dột theo kiểu nước tí tách rơi mà là nó rớt ào ào như ngoài trời thế mới..đau lòng (trong 2 phòng tắm và cả nước từ trong máy lạnh chảy ra đầy phòng ngủ- sau mới biết nguyên nhân nước chảy từ cái lỗ thông gió- trên tầng trên cùng có cái quạt gió hết quay, mưa to nước theo đó xuống và theo đường ống máy lạnh tràn xuống). Tối qua một trận mưa to kéo dài, nhà mình nước từ tầng thượng trút xuống ngày giữa nhà, nước tràn khắp nơi (sáng nay hỏi ông thợ vẫn hay dặm vá những hư hỏng nhỏ trong nhà mình, ông ấy nói nước thoát không kịp bởi mưa to lại kèm có triềi cường) những lúc như thế mình lại ước gì có chồng làm...thợ hồ chứ không dám ước cao hơn là kỹ sư xây dựng!hi hi. Nước chảy kiểu như vậy ở trong tường thì kèm theo mất điện! haizzzza! Hôm rồi (19/5) có cơn mưa to lịch sử (là cả thành phố tụ nước chứ không riêng gì nhà mình). Vào mùa mưa, mình đã kêu thợ sửa 2 lần rồi nhưng đâu vẫn hoàn đấy. có hôm mưa to, gió lớn , sấm chớp đì đùng, riêng mỗi nhà mình mất điện, 2 vợ chồng già tìm đèn cầy thắp lên le lói cho đỡ trống vắng! Còn như tối qua thì đứng nhìn thác nước từ trên cao đổ xuống giữa nhà mà ngao ngán!
 Cái điệp khúc kêu thợ, đục khoét khắp nơi để tìm nguyên nhân, sửa rồi nhưng mưa to lại thấy nước vào nhà nhiều hơn trước!hai zzzza, chán như con gián, nhưng mình vẫn hy vọng là nước tràn nhiều như vậy thì ...tiền cũng chảy vào y vậy luôn! ahi!hi 





2/ Hôm trước kể chuyện làm tỏi đen, xong quy trình thì mình có thành phẩm:




Quan điểm của mình là: sức khỏe của mình thì mình quý và muốn làm gì cũng phải có sức khỏe mới làm được, bởi vậy khi nghe mấy đứa cháu ở quê trồng nghệ và làm tinh nghệ thì mình mua ủng hộ. Vậy là mỗi sáng mình lại uống tinh nghệ với nước ấm và mật ong: