Trang

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

MỘT ĐÔI!

P/s: Hôm nay sinh nhật OX  nên mình viết bài này như là một món quà tinh thần để tặng sinh nhật anh ấy: (thiên hạ bảo lấy chồng đẹp trai thì hãnh diện trong vài năm, nhưng lấy được chồng tốt thì hạnh phúc cả đời) hi hi! có lẽ thế thật: 

... Thời thanh xuân mình thích đọc (thơ, văn, tiểu thuyết trinh thám, tình cảm...có gì đọc cái đó, kể cả mấy cuốn tài liệu hướng dẫn đỡ đẻ sơ cấp của mẹ mình cũng lôi ra...nghiên cứu! hi hi). Túm lại cho gọn  có gì trong tay thì đọc thứ đó, không chọn lựa vì không có tiền thì không có quyền chọn, vậy thôi! Giờ thì có đủ thứ để đọc, có khi không đủ thời gian để đọc và chỉ đọc những gì mình thích!
 Nếu cuộc đời chia ra nhiều khoảng thời gian thì theo mình khoảng thời gian từ khi nghỉ hưu đến 70 tuổi là đẹp nhất (15 năm) vì còn sức khỏe, còn minh mẫn, tiền thì không phải kiếm, thích gì làm đó, thích gì đọc đó, thích gì mua đó không phải suy nghĩ nhiều! 
...Tính mình vui vẻ, hay đùa, thời gian này nhà chỉ có 2 vợ chồng nhiều khi (người ta gọi trạng thái này là buồn tình), mình cứ gọi tên ông xã mình rồi để đó, gọi là kêu khơi khơi, (kiểu như: Bố ơi...!), ông xã mình lên tiếng không thấy mình hỏi gì vài lần như thế sẽ hỏi lại là sao gọi mà không nói gì? Mình nói gọi vậy để cảm nhận còn có người thứ 2 bên cạnh, nói không phải dại miệng chứ một ngày nào đó khi chỉ còn lại một người (dù có là quy luật hay gì gì đi nữa) thì chắc hẳn thời gian đầu người còn lại sẽ chơi vơi...!











Mình nhớ là đã đọc bài thơ Đôi dép, và chợt nghĩ thấy vợ chồng mình giờ cũng giống như vậy, nó đây:

Đôi Dép

                                   (Tác giả: Nguyễn Trung Kiên)
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ..."