Trang

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2024

LUYẾN ÁI SINH SẦU ƯU !

                                                        

Kinh Pháp Cú 16 -Phẩm Hỷ Ái,  Phật có dạy rằng:

“Ái luyến sinh sầu ưu,

 Ái luyến sinh sợ hãi.

Ai giải thoát ái luyến

Không sầu, đâu sợ hãi?”

 1/.Hôm rồi cô em họ xa của mình (bà ngoại của cổ với bà ngoại mình là họ hàng) gọi điện thoại để “trút bầu tâm sự”, cổ nói, em không kể được với chị là em trầm cảm mất! Oh, vậy mình là nơi “chữa lành” cho cổ rồi còn gì? Hì. Đùa chứ dù đang lu bu với công việc của một “điều dưỡng”, việc không nhẹ nhưng lương cao nên mình cũng thu xếp kiểu vừa làm vừa nghe.

                                           


...Chuyện cô ấy kể rằng: Chị biết rồi đó, vợ chồng em có mỗi đứa con trai nên trước và sau khi con có cưới vợ,  em và anh xã chưa bao giờ nghĩ tới việc cho con ở riêng. Mình hỏi vậy giờ cho ra riêng phải không? Cổ nói để em kể xong rồi chị cho em ý kiến tham khảo xem nên thế nào: Nhà đang ở là của vợ chồng em, hai vợ chồng đều có lương hưu, không giàu có gì nhưng kinh tế cũng ổn. Từ ngày có con dâu thì chuyện chợ búa, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, cháu còn nhỏ thì giữ cháu, cháu lớn thì đưa, đón đi học nọ học kiađều một tay vợ chồng em làm, nhưng chưa bao giờ  vợ chồng em than phiền vì nghĩ còn có sức khỏe, giúp được gì cho con thì giúp dù nhiều khi cũng mệt do tuổi tác ngày một lớn chị ạ. (cổ có một con nay con dâu sanh cho 2 cháu nội trai nên ông bà cưng chiều cả dâu cả cháu).

Coi bộ câu chuyện sẽ dài lê thê như phim“cô dâu 8 tuổi” nên mình lấy tư cách là chị tính ngắt lời vì đang rất bận (dù hai chị em cũng xấp xỉ tuổi nhau), mình hỏi rồi sao, có chuyện gì đặc biệt thì nói luôn vào chuyện đi chứ những chuyện đó biết rồi, nói mãi (híc).

Cổ bảo, chị phải cho em nói chứ không em “trầm cảm” (giờ cái gì cũng đổ cho “trầm cảm” là sao nhỉ).

Cổ kể tiếp: gần một năm nay, không hiểu sao mà giữa em và con dâu như có khoảng cách, không giao tiếp với nhau được. Em thì cứ lui cui việc nọ việc kia, con dâu đi làm về là vào phòng riêng, kiểu đi không chào, về không hỏi, cơm tối thì ăn sau mọi người ...cần trao đổi gì cũng không trực tiếp nói với em mà nói qua cháu nội. Em nghĩ chắc con dâu đi làm cũng áp lực nên “khó ở”,  em nhịn dâu như “nhịn cơm sống”, ráng “nín thở qua sông”, hy vọng một thời gian sẽ hết. Em hỏi con trai thì nó nói tình cảm vợ chồng bình thường, hay em sơ suất chỗ nào chị nhỉ? (rõ khổ). Kiểu như vậy em thấy khó chịu và ấm ức lắm vì: mọi thứ trong nhà vợ chồng em lo hết, từ tiền bạc chi tiêu cho đến chuyện nhà, chẳng khác gì người giúp việc không công. Nay còn khỏe, có nhà, có tiền mà còn thế này, hỏi sau này vợ chồng em già yếu thì sẽ như thế nào đây? Tối qua em bực quá nên bảo riêng với con trai là : có “dạy” được vợ không ? nếu không thì thì để mẹ dạy, xong thì vợ chồng con cái “cuốn gói” ra khỏi nhà mẹ, muốn đi đâu thì đi chứ em không “chứa” nữa, em mệt mỏi lắm rồi! Giờ chị cho em lời khuyên nên thế nào đây ?

Mình cũng chưa biết nên khuyên gì vì mỗi nhà mỗi cảnh, nói không phù hợp hoàn cảnh từng nhà thì nhiều khi làm nhà người ta xào xáo thêm chứ chẳng phải chuyện đùa. Mình chỉ nói kiểu vô thưởng vô phạt là: Cuối tuần,cả nhà ngồi lại với nhau xem gút mắc ở đâu thì tháo gỡ ở đó chứ để tình trạng vậy lâu ngày thì hai bên cùng mệt mỏi, em cũng nên kiểm điểm lại mình xem có làm gì để con dâu buồn lòng không…nếu có thì rút kinh nghiệm và sửa chữa. Khi nào em có kết luận sau cùng thì cho chị hay xem ok không? (hihi- đúng kiểu thêm dầu vào lửa ).

Nói vậy thôi chứ những trường hợp như thế này thì mình cũng chịu không biết nên khuyên thế nào. Tốt nhất là phòng thủ từ xa, kiểu nhà ai nấy ở cho khỏe cả thân lẫn tâm. Sống  với nhau thì đừng thương quá, ghét quá, mọi thứ cứ vừa phải thì mới ổn.

2/ Hôm qua là sinh nhật của em gái đồng nghiệp cũ, nhắn tin chúc mừng xong thì thấy cổ nhắn lại : "Chị ơi, hôm nay sinh nhật em mà ngày âm  trùng ngày giỗ lần thứ 4 của con trai em, từ tối qua tới giờ nhìn đâu trong nhà em cũng thấy bóng hình của con, em đã khóc vì thương nhớ con và sợ hãi sự cô đơn trống vắng chị ạ .".(con trai cổ mất năm 20 tuổi vì bệnh nan y). Đọc xong tin nhắn, cảm xúc của mình cũng trầm xuống, chỉ biết động viên cổ ráng vượt qua những phút giây yếu lòng và sợ hãi mà thôi bởi những lời nói hoa mỹ vào lúc đó đều vô nghĩa. 

                                    

                                                        (hình, hoa trong bài lấy từ net)

P/s: Trong cuộc sống hàng ngày, mỗi chúng ta đều bị ái luyến (yêu, thương, thích) chi phối. vậy nên hãy chăm sóc chính bản thân mình nhiều hơn để khi ngoại cảnh bên ngoài có đổi thay, thì vẫn có có đủ bản lĩnh vượt qua. Không ai khác có thể giúp mình được vì hạnh phúc hay buồn khổ cũng chính từ tâm mình mà ra. Còn ái luyến thì còn vui, buồn với nó mà khi chung sống với luyến ái thì phải cố gắng để đừng bị nó chi phối quá mức, khi sống mà không bị những tình cảm ( mọi khía cạnh của cuộc sống) níu kéo thì sẽ an nhiên, tự tại và sẽ không sợ hãi.

 Lý thuyết là vậy, còn thực hành thì khó lắm thay!