Trang

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2024

LỜI TỪ BIỆT CỦA NỮ VĂN SĨ QUỲNH DAO !


           (nguồn bài viết và hình ảnh: tổng hợp từ các báo trên internet)

 + Vào lúc 13h22 ngày 04/12/2024, nữ văn sĩ Quỳnh Dao "bà hoàng dòng truyện ngôn tình" của Trung Quốc (bà là tác giả của một loạt sách truyện nổi tiếng như Song ngoại, Kỷ độ tịch dương hồng, Bên dòng nước, Mùa thu lá bay, Mỏi mắt ngóng trông, Hoàn Châu cách cách, Dòng sông ly biệt, Cánh nhạn cô đơn, Xóm vắng) được phát hiện đã qua đời.mất ở tuổi 86 tại nhà riêng ở thành phố Tân Bắc- Đài Loan. Nguyên nhân cái chết được xác định là tự s.á.t. (theo truyền thông Đài Loan tiết lộ thì qua khám nghiệm tử thi sơ bộ, các công tố viên và bác sĩ pháp y xác nhận bà tử vong vì ngạt thở do ngộ độc khí carbon monoxide). 

Năm ngày trước (ngày 28/11), nữ văn sĩ đăng bài viết trên trang cá nhân, thể hiện nỗi nhớ chồng - ông Bình Hâm Đào, trong đó có đoạn: "Hay là vì thời tiết chuyển lạnh, hay là vì phía sau núi có tiếng chim liên tục gọi, nghe như chim đang nói “chi bằng đi về thôi”. Mấy hôm nay, em thực sự rất nhớ anh"...

Trong bài viết cuối cùng, nữ sĩ cho biết gần đây, bà bận làm những việc cuối cùng của cuộc đời. Nhà văn muốn "sắp xếp mọi thứ ổn thỏa", để không rơi vào hoàn cảnh như của chồng bà trước đây, là đau ốm, nằm liệt giường quá lâu, không thể tự ăn uống, phải phụ thuộc vào máy thở.                                      


 +Nữ sĩ Quỳnh Dao sinh năm 1938, nguyên quán ở Hồ Nam, Trung Quốc. Năm 9 tuổi, Quỳnh Dao đã bắt đầu sáng tác, năm 16 tuổi bà cho ra mắt bộ tiểu thuyết đầu tay .Đến năm 24 tuổi, bà có gần 100 tập truyện ngắn cùng hai bộ tiểu thuyết Tầm mộng viện và Hạnh vận thảo.Trong 56 bộ tiểu thuyết Quỳnh Dao đã sáng tác thì có tới 38 tác phẩm được chuyển thể thành phim. Các tác phẩm như: Xóm vắng, Hải âu phi xứ,Mùa thu lá bay, Đoạn cuối cuộc tình... của bà từng là những tiểu thuyết diễm tình thân quen với bạn đọc Việt Nam.

   Ngoài ra, Quỳnh Dao còn rất thành công với vai trò nhà sản xuất với loạt phim: Hoàn Châu cách cách, Tân dòng sông ly biệt, Không phải hoa chẳng phải sương. 

                             

+ Trước khi mất Nữ sĩ Quỳnh Dao để lại di thư:

“Các bạn và bằng hữu tâm tình thân mến:

Đừng khóc, đừng buồn, đừng thương hại tôi. Tôi đã đi rồi. "Phiên nhiên" là từ yêu thích của tôi. Nó có nghĩa là bay lượn đầy tự do và thoải mái. Tôi thoát khỏi cơ thể đang dần đau đớn hơn và "phiên nhiên" biến thành những bông tuyết bay đi.

Đây chính là tâm nguyện của tôi. Cái chết là con đường duy nhất cho tất cả mọi người, cũng là công việc lớn cuối cùng phải hoàn thành. Tôi không muốn phó mặc đời mình cho số phận, cũng không muốn ngày càng héo mòn. Tôi muốn mình được tự đưa ra quyết định cho sự kiện cuối cùng này.

Thiết kế của Thượng đế cho quá trình sống không tốt lắm. Khi con người già đi, họ phải qua giai đoạn rất đau đớn là suy nhược, thoái hóa, bệnh tật, đi bệnh viện, chữa trị và chết đi. Chắc chắn sẽ chết già. Nếu không may thì các bạn sẽ trở thành cụ già nằm liệt giường, phải nhờ đến đặt nội khí quản để duy trì sự sống. Tôi đã chứng kiến bi kịch đó và không muốn chết theo kiểu đó.

Tôi là ngọn lửa và tôi đã đốt cháy hết sức lực của mình. Bây giờ, trước khi ngọn lửa bị dập tắt, tôi chọn con đường này để về nhà 1 cách duyên dáng. Những điều tôi muốn nói đều được ghi lại trong video Khi Bông Tuyết Rơi. Tôi mong các bạn của tôi sẽ xem video nhiều lần và hiểu được điều tôi muốn bày tỏ.

Các bạn ơi, đừng tiếc thương cho cái chết mà hãy mỉm cười với tôi nhé. Vẻ đẹp của cuộc sống nằm ở chỗ có thể yêu, ghét, cười, khóc, hát, nói, chạy, di chuyển, hòa nhập với thế giới phàm trần, sống 1 cuộc sống vô tư, ghét cái ác nhiều như hận thù, sống 1 cách mạnh mẽ... Những thứ này, tôi đã sở hữu tất cả chúng trong đời! Tôi đã sống và chưa bao giờ để cuộc đời này làm thất vọng!

Thứ tôi không thể buông bỏ nhất chính là gia đình và các bạn. Tình yêu đã buộc chặt vào trái tim tôi và họ là người tôi sẽ nhớ nhất. Để linh hồn tôi (không biết con người có linh hồn hay không) có thể bay đi, hãy cười với tôi, hát cho tôi, nhảy nữa nhé! Linh hồn tôi trên thiên đường sẽ nhảy múa cùng mọi người.

Tạm biệt! Người yêu dấu của tôi! Tôi rất vui vì đã gặp và quen biết tất cả các bạn trong cuộc đời này.

Lưu ý rằng cách tôi chết được thực hiện vào cuối đời. Các bạn trẻ ơi, đừng dễ dàng từ bỏ cuộc đời. Thất bại nhất thời có thể chỉ là cơn giận của 1 cuộc đời tươi đẹp. Tôi mong các bạn có thể vượt qua thử thách và sống đến 60, 70, 80 tuổi như tôi. Khi không còn sức mạnh thể chất nữa mới chọn cách đối mặt với cái chết. Mong rằng đến lúc đó con người sẽ tìm ra cách thật nhân văn để giúp đỡ những người già ra đi vui vẻ.

Các bạn ơi, hãy dũng cảm lên, sống với "cái tôi" mạnh mẽ, xứng đáng với chuyến hành trình trong thế giới này! Thế giới này tuy không hoàn hảo nhưng cũng có đủ loại niềm vui, nỗi buồn và sự bất ngờ! Đừng bỏ lỡ những điều tuyệt vời thuộc về bạn!

Có quá nhiều điều để nói. Cuối cùng, tôi chúc các bạn sức khỏe, hạnh phúc và sống 1 cuộc đời vô tư, không gò bó!"

                                             

 + P/s: Tháng 3/2017, nữ văn sĩ Quỳnh Dao từng công bố di thư  dặn dò con cháu những điều sau khi bà mất : Cho dù có bệnh tật nghiêm trọng thế nào cũng không được làm phẫu thuật, không đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, không sử dụng ống thở hỗ trợ, không miễn cưỡng áp dụng các biện pháp cấp cứu, chỉ cần để bà ra đi một cách không đau đớn là được. Bà muốn thực hiện "quyền được chết". Bà mong muốn tang lễ của mình thật đơn giản, không tổ chức theo nghi thức tôn giáo nào, không đăng cáo phó, không tổ chức lễ truy điệu, tưởng nhớ, không đốt vàng mã, không lập linh vị, không cần cúng bái vào ngày giỗ, tiết Thanh Minh… Bà quan niệm: “Cái chết là việc riêng của gia đình, nên tốt nhất là không làm phiền đến những người xung quanh, nhất là giới hâm mộ”. Nữ nhà văn cũng căn dặn gia đình sau khi lo hậu sự hoàn tất mới công khai cái chết của bà, như thế tránh dư luận báo chí lấy làm đề tài, gây phiền lòng đến người thân trong gia đình…Bà cũng bày tỏ nguyện vọng được hỏa táng và trở về với đất mẹ theo cách văn minh, thân thiện với môi trường...

      (mình đã có bài viết đăng di thư này của bà vì mình rất ngưỡng mộ bà)

 Khi chúng ta già đi và kèm theo đó là bệnh tật phải phụ thuộc vào người khác thì đúng như Quỳnh Dao đã viết (nhưng không phải ai muốn mà cũng thực hiện được như QD): "Ra đi là điều tôi mong muốn. Cái chết là con đường tất yếu mà ai cũng phải đi, là "việc lớn" cuối cùng trong cuộc đời mỗi con người.

Tôi không muốn bị số phận chi phối, không muốn dần dần tàn lụi, tôi muốn tự mình quyết định số phận cho lần kết thúc này.

...Và giống như tôi, sống đến năm 86 tuổi, khi sức lực đã không còn đủ, buộc phải đối diện với cái chết. Mong rằng đến lúc đó, nhân loại sẽ tìm ra phương thức nhân đạo để những người già có thể ra đi thanh thản, an yên, như lá rụng về cội".                                        


   + Vĩnh biệt Bà một nhà văn tài năng và có những suy nghĩ về " sinh- lão- bệnh -tử"  rất phù hợp với thời đại. Cầu mong bà được an yên ở cõi lành !