*/...Ai
cũng biết cuộc sống là vô thường và quy luật của cuộc sống
là sinh, lão, bệnh, tử nhưng mấy ai thanh thản chấp nhận quy luật ấy.
Sư Thầy Thích Pháp Hòa trong một bài giảng có nói nếu đúng quy luật là già, bệnh
chết thì đó là hạnh phúc vì... đúng quy luật, bởi có nhiều người chưa kịp
già hoặc già nhưng chưa bệnh đã die rồi! Có một số người (trong đó có
mình) thì chỉ sợ già mà không làm chủ được bản thân! Không nhớ mình là
ai...đó là điều trăn trở! Đọc bài thơ dưới đây của Nhà thơ Đỗ Trung Quân, tự
dưng thấy... buồn !
Mẹ ta trả nhớ về không !
Ngày xưa chào mẹ, ta đi,
mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười.
Mười năm rồi lại thêm mười
ta về thì khóc, mẹ cười lạ không?
"Ông ai thế? Tôi chào
ông!"
Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi!
"Ông có gặp thằng con tôi
hao hao...
tôi nhớ...
nó... người...như ông"!
Mẹ ta trả nhớ về không.
Trả trăm năm lại bụi hồng...
rồi...
đi !
(TG Đỗ Trung Quân)
*/ Con trai mình chắc cũng lo bố, mẹ sẽ trả nhớ về không vào một ngày nào đó nên vừa gửi về mấy lọ TPCN để bố, mẹ chống ...quy luật! (hi!hi)