(tiếp) ...Do anh học trên tôi một khóa nên anh ra
trường và nhận nhiệm sở trước tôi, anh về làm việc ở quê anh, chỉ cách xa thành
phố nơi chúng tôi học chưa đến 100km vậy mà chúng tôi đã lạc mất nhau và xa
nhau mãi đến 30 năm.
…Thời gian đầu, chúng tôi thường gửi thư cho nhau (bây giờ bọn trẻ gọi kiểu này là yêu xa), có những bức thư anh viết
gửi tôi là nhiều đêm anh không ngủ được, suy nghĩ nhiều về mối tình của chúng
tôi. Còn tôi, hồi đó thì yêu sách vở lắm, chỉ nghĩ đơn giản yêu thì sẽ cưới thôi
có gì đâu mà phải suy nghĩ !!!
…Cứ tưởng là sẽ được tay trong tay cùng anh
ngày tôi ra trường,nhưng tất cả chỉ là trong suy nghĩ, chỉ vì anh quá trẻ,
không thể nào vượt qua mọi rào cản để đưa tôi về với anh, tôi tưởng đã có thể
chết vì xa anh, vì thương, nhớ anh! (tôi
lại cường điệu vì …yêu !hi hi)
Chúng tôi xa nhau cả về không gian lẫn…thời
gian! (Tóm lại là tình bỗng nhiên tan vỡ mà chỉ mỗi
mình tôi không biết tại sao...?).Tôi đã cố gắng để vượt qua nỗi buồn xa anh ngày ấy, nhưng vẫn không
thể nào quên anh ngay, cứ mỗi lần nhớ anh, tôi lại lần giở những
dòng nhật ký anh viết cho tôi và tôi khóc, khóc thật nhiều (kể cả bây giờ hễ đọc lại
những dòng anh viết lòng tôi lại rưng rưng). Tôi thật sự không hiểu tại sao anh
viết ra những lời yêu thương chan chứa, đầy hứa hẹn như vậy rồi lại buông tay
tôi một cách ...vô tình!
Tôi hy vọng thời gian sẽ giúp tôi quên đi “Mối tình đầu ”, tôi phấn đấu trong công tác để tự khẳng định mình…cho đến bây giờ (là 7 năm trước) tôi đã là người thành đạt trong lĩnh vực công
tác mà tôi theo đuổi ngày nào. Nhưng tôi đã không có anh “Mối tình đầu” trong
cuộc đời mình!
Với tôi đó cũng là một thất bại...về tình cảm! Tôi nghĩ mình xấu, mình nghèo,
mình quê mùa nên không giữ được tình yêu của anh! ( giờ thì tôi hiểu tình yêu như một dòng nước, nó không đứng yên mà
luôn chuyển dịch, nghĩ đơn giản thì thấy lòng mình thanh thản! hi hi)
Sau khi được chuyển công tác lên một bậc cao
hơn, tôi
có điều kiện đi tới
nhiều địa phương ở Miền Tây Nam Bộ, và tôi có ý tìm
anh! nhưng bạn bè không ai biết vì anh đã chuyển ngành từ lâu lý do là anh ở lại thì
không phát triển được bởi trước năm 1975 Ba anh ở phía bên kia!
Có lẽ tôi và anh còn lại một chút duyên nên bạn tôi đã tìm được điện thoại của
anh, thông tin tôi nhận được từ chị bạn học chung khóa với anh nhưng là đồng nghiệp của tôi: Cuộc
sống của anh vất
vả, kinh tế gia đình anh khó khăn, nhưng anh vẫn luôn nhớ tôi!
Khi biết anh vẫn không thể nào quên mình thì mọi giận hờn của 30 năm trước dường như đã được xóa nhòa.
Rồi tôi gặp anh qua điện thoại, nghe lại giọng
anh mà như giữa chúng tôi chưa hề có thời gian mấy chục năm xa cách,chỉ như mới
gặp nhau ở cầu thang xuống hội trường học bài hôm qua, tim tôi như nghẹn lại khi
nghe anh nói :“Anh đang đi làm ruộng mướn
cho người ta”.
Trời ơi! Có trớ trêu nào hơn thế, khi tôi ở
đỉnh cao của sự nghiệp và lý tưởng mà anh và tôi đã từng theo đuổi thì nay, sau
30 năm, “Mối tình đầu của tôi”, phải đi làm mướn!
Anh nói với tôi chuyện kể ra dài dòng lắm,
nhưng:“Mỗi
người có một số phận em ạ !”. Tôi cũng nghĩ như vậy!
Tôi đã nghẹn ngào hỏi anh: Sao ngày ấy anh lại nỡ “buông tay em” để một
mình em đi tiếp quãng đường dài như thế? Anh nói rằng: “chính vì yêu em, muốn em
được hạnh phúc nên anh đã phải quyết định buông
tay em, dù anh đã buồn thật
nhiều…”. (không biết tại sao nhưng
tôi tin lời anh nói)
…Ngày ấy, 30 năm trước, tôi chống chếnh như một con thuyền nan
nhỏ bơi ra biển lớn với bao khó khăn về vật chất cũng như tinh thần để đến bến bờ hôm nay, tôi nghĩ trong đó có một phần tiếp sức của những dòng nhật ký và những bức thư anh đã viết cho tôi.
Tôi và chị bạn học chung khóa với anh đã ghé
thăm gia đình anh vào dịp cùng đi công tác, anh ra đón chúng tôi vẫn dáng hao
gầy ấy.Chúng
tôi gặp lại nhau, không có nước mắt, không
cả
cầm tay và không có
những gì của tình yêu đầu gặp lại sau 30 năm như những cuốn tiểu thuyết tình
cảm từng mô tả.
Chúng tôi cùng đi vào ngõ nhà anh, con đường dài, vắng dưới
nắng trưa, đầu tôi lùng bùng nhiều ý nghĩ, lòng tôi nôn nao khó tả, gặp lại anh
sau 30 năm, biết nói gì đây bởi chuyện xưa và bây giờ không thể gắn kết nữa rồi
!!!
Tôi không biết mình buồn hay vui khi gặp lại
“Mối tình đầu” nhưng mấy đêm nay tôi mất ngủ.
Ba mươi năm! Ba mươi năm mà tôi ngỡ mới hôm
qua!!!