Trang

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017

HỒI KÝ VỀ MẸ ! (10)

...Sau khi ly hôn (1951), cuộc đời mẹ tôi chuyển sang một trang mới! Mẹ tôi mới 26 tuổi, tuy đã là gái 2 con nhưng mẹ tôi vẫn còn đẹp, dù phải trải qua sóng gió trong hôn nhân !
Mẹ đang bế tôi, thứ 3 từ trái qua:  ( tại hội nghị tổng kết của ngành y tế) 
       
... Để quên đi những tháng ngày buồn đã qua, mẹ tôi tham gia các phong trào của Hội phụ nữ, rồi xin đi học lớp nữ hộ sinh. Cuộc sống vẫn có nhiều khó khăn khi vừa đi học vừa phải nuôi hai con nhỏ. Không cần phải viết ra chi tiết thì mọi người cũng hình dung được những khó khăn (cả tinh thần lẫn vật chất) của mẹ tôi thời gian này. Mà hình như đối với mẹ tôi thì cuộc sống luôn có những khó khăn, thử thách chực chờ ở phía trước! Lúc mẹ còn sống, tôi không nghĩ đến việc sẽ hỏi mẹ tôi xem giữa sắc đẹp và sự bình yên của cuộc đời một người phụ nữ thì mẹ tôi sẽ chọn cái nào? (ngày nay sắc đẹp là một bệ phóng để người sở hữu sắc đẹp ấy tiến gần hơn đến cái đích họ đề ra, đầy rẫy những câu chuyện người đẹp với đại gia...). Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không đoán được nếu tôi hỏi câu này thì mẹ tôi sẽ trả lời tôi thế nào, bởi mẹ tôi luôn là một ẩn số đối với tôi. Còn nhớ ngày tôi đi lấy chồng, mẹ tôi có vẻ không thích lắm vì con rể (chồng tôi) không được cao to, đẹp zai như con trai mẹ! hi!hi, biết làm sao được, nói như ông xã tôi hay nói là: cái duyên cái số nó vồ lấy nhau! 

..Sau khi tốt nghiệp lớp nữ hộ sinh (khoảng năm 1952), mẹ tôi được phân công về bệnh viện huyện công tác, nhưng một suất lương không nuôi nổi 3 mẹ con, vì vậy mẹ tôi xin về trạm y tế xã (quê ngoại) để vừa công tác vừa có bà con lối xóm giúp đỡ những khi khó khăn.
Cuộc sống của 3 mẹ con cứ thế trôi qua, tạm gọi là ổn định, mẹ tôi hoạt động tích cực ở Hội phụ nữ và làm nữ hộ sinh !
Nhưng cơn bão "cải cách ruộng đất" đã ập vào gia đình ông ngoại tôi và vào chính mẹ tôi! phải nói đó là một biến cố lớn, tôi không muố viết chi tiết, chỉ tóm lại là: Gia đình ông ngoại bị quy là địa chủ, tài sản bị tịch thu gần hết, ông ngoại tôi không chịu nổi cú sốc này, đã từ giã cõi đời một cách không tự nhiên! Còn mẹ tôi và  4 cán bộ nòng cốt ở xã thì bị quy là người của một tổ chức ngoài nước...Những gì mẹ tôi kể về thời gian này (về cả tinh thần lẫn vật chất) thực sự tôi không muốn nhắc lại vì nó quá sức chịu đựng nếu đó là tôi...
Mẹ tôi, các anh, chị tôi đã trải qua thời gian khốn khó và khốc liệt này và tôi chắc chắn là họ không bao giờ quên được!( đoạn này trong bản viết tay tôi viết chi tiết- nhưng ở đây tôi chỉ điểm sơ qua vì có lẽ anh, chị tôi không muốn nhắc lại những kỷ niệm buồn này).
Còn mẹ tôi, khoảng thời gian này thật sự là một vết cắt lớn trong cuộc đời bà, để đến lúc gần đất, xa trời mẹ tôi viết lại cho anh, chị tôi những câu thơ mà tôi (người không biết đến những chuyện buồn này) nước mắt cứ rưng rưng:
...hai con tôi đã ngủ hay chưa ?
  có chăn đắp ấm mình, không biết ?
 gió có thương tôi, thổi nhẹ vừa !
( đây là tâm trạng của người mẹ xa 2 con ...!!!).
 Sau đó (1954-1955) chính sách "sửa sai" được thực hiện. Mẹ tôi (30 tuổi), trở về với công việc trước đó (nữ hộ sinh và Hội phụ nữ ). Từ năm 1955 đến 1960, cuộc sống của mẹ tôi được coi là bình lặng nhất! và mẹ tôi cũng có người đàn ông muốn chung vai để cùng nuôi dạy con cái, nhưng mẹ tôi không muốn cảnh con anh, con tôi và con chúng ta, nên từ chối!
Nếu mẹ tôi cứ kiên định lập trường đó thì có khi cuộc sống của mẹ tôi đã khác và dĩ nhiên không có tôi để hôm nay ngồi viết những dòng này...!

(hình Ba, mẹ tôi  và chàng rể không đẹp zai bằng con zai mẹ trong ngày tôi lên xe bông 1986s ! hi!hi )



(còn tiếp...)