Trang

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

LINH TINH ( n + 2)

* Nhiều khi mình chạy xe máy ngoài đường bị mấy cậu thanh niên cúp đầu xe hay khi gặp xe tải, xe container bấm còi hơi làm giật mình suýt té thì mình bực cái bội lắm! (câu này con gái mình hồi bé hay dùng mỗi lần bực mình), về nhà phàn nàn với OX thì được nghe phán: thế mới là xã hội, có chuyện này, chuyện kia, người nọ, người kia... bla bla bla ! làm mình cụt hứng nên không càm ràm nữa! ..mà thấy đúng vậy thật: 

1/* Mình có chị bạn (tính hơi khác tí, mình thì thấy bình thường, người khác bảo lập dị), kiểu như : 
+ Năm mình ngoài 40 (là 42 tuổi đấy ạ, đang tràn đầy sức sống), thì phát hiện bị bị bướu giáp đa nhân, chưa mổ, chưa sinh thiết nên mình đã rất lo lắng vì thời gian đó các con còn nhỏ với lại cũng sợ chết ( chết ai chả sợ, nhỉ !), chị ấy gọi điện cho mình, tưởng được động viên, ai dè chị ấy bảo thế này: Chết cũng được, có sao đâu. Nghe xong mình muốn... xỉu (lại nói quá lên tí), mình hỏi lại, nhưng chị ơi các con em còn bé lắm, em chết  làm sao được, ai lo? Chị ấy nói tiếp (làm mình sốc tập 2): Cứ yên tâm mà chết, có người lo hết, không sao cả! haizzz! chết mà bảo cứ yên tâm! (người ta bảo sợ muốn chết, yên tâm nỗi gì chị ơi)! sau này mình vẫn sống nhăn răng, gặp nhau lại kể câu chuyện như tiếu lâm này ( chị ấy bảo chị ấy nói thế để mình đừng sợ chết) haizzzz! (động viên kiểu gì vậy trời ?). 
P/s: "Động viên" mình kiểu này thì còn có một cô bạn khác, cô ấy ở xa, biết mình bệnh, nhắn tin: "Nghe nói mày nằm viện để chờ mổ, vậy có cần tao mua nhang, đèn, trái cây đến thăm không?"!!! Ôi trời, thế này thì "giết" mình không dao, không súng rồi chứ còn giề nữa ! Sau đó gặp nhau, tưởng sao, ai dè cô ấy hỏi:  Ủa, mày còn sống hả! (rồi cười ha hả, coi bộ vui lắm) mình mới bảo: nhờ mày đấy! (bây giờ 2 đứa đều đã có cháu nội, ngoại cả rồi nhưng mỗi lần gọi điện cho nhau cứ mày, tao, chi tớ rất rôm rả).

+ Vẫn chị bạn trên, lần khác, chị em gặp nhau( kiểu như tâm sự) :
-  Chị ấy : Mình không tham sống, sợ chết, nhưng mình cầu mong (và cả hy vọng nữa) là được chết sau ông xã !!!
- Mình: ủa, sao kỳ vậy chị ? (ý mình vậy là tham sống rồi còn gì?ahi!hi)
- Chị ấy (giải thích): Mình chết sau để mình còn lo cho anh ấy chu đáo, còn nếu mình chết trước thì thứ nhất là anh ấy sẽ buồn, thứ nhì là anh ấy phải lo mọi thứ thay mình mà chưa chắc đã chu đáo bằng mình, ...con cái thì có mẹ vẫn hơn vì mẹ sẽ giúp cho được nhiều thứ...
- Mình: ờ ha! (nghe nhẹ hều, nhưng thoáng nghĩ trong đầu: chị ấy nói cũng có lý... của chị ấy). 
Chị ấy về hưu trước mình 3 năm, thanh thản lắm, mua nhà ở Nha Trang chỉ để tắm biển mỗi ngày và được ăn cá tươi ( là chị ấy nói thế)! lâu lâu lại gọi điện kêu mình: hai vợ chồng ra đây hưởng gió biển đi. Mình cũng muốn đi lắm, vì 2 chị em như là chị, em gái kiếp trước (người ta bảo bạn thân kiếp này là chị, em gái kiếp trước, còn chị em gái kiếp này là...bạn thân kiếp trước! hi hi). Nhưng mình chưa thể dứt ra mà đi được (là tự mình nghĩ thế, chứ chả ai buộc mình như thế cả), với lại tính mình cũng ngại làm phiền người khác, dù là việc nhỏ nhất!
 P/s: Hôm qua 09/12, mẹ con nhà Sam ghé  chơi tại nhà chị ấy ở Nha Trang: (như về nhà bà ngoại vậy đó) rất thanh thản- tính Sam hay mè nheo, nhất là ở chỗ lạ mà chịu nằn võng và chụp hình thế này đây: 







2/* Ra sân chung tập thể dục, mấy chị bạn tập chung tranh luận với nhau về đề tài rất triết học : "vật chất quyết định ý thức", nói chung mọi người đều đồng ý lý luận và thực tiễn về vấn đề này là đúng! (mình cũng theo số đông vì hồi đi học mình học môn triết học thấy nó cao siêu, khó hiểu, nhưng đến bài này thì mình hiểu ngay vấn đề!), tuy nhiên có một chị không đồng ý mà nói ngược lại. mình đứng gần chỉ, mình nói: nếu chị chứng minh hợp lý được điều ngược lại em sẽ theo phe chị ! chị ấy bảo hôm nào có thời gian chị sẽ chứng minh! mình ok, vì hiểu rằng: "nhận thức là một quá trình" (not quy trình)!hi!hi

3/* Hồi lâu rồi có đọc chuyện ngắn: Tưởng tượng với chả tưởng voi nội dung mình nhớ mang máng thế này: có cô gái đi làm từ thiện, vào nhà nọ hoàn cảnh khó khăn lại thêm cậu con trai (chắc cũng đến tuổi thành niên) bị bệnh thiểu năng trí tuệ, nằm một chỗ, miệng dãi nhớt lòng thòng (kiểu như thế), cậu ấy cứ nhìn xoáy vào cô gái, ánh nhìn như van lơn, như yêu thương...rất chi là khó hiểu (là cô ấy nghĩ thế), rồi cô ấy rời căn nhà ra ngõ, vẫn cảm nhận được phía sau là ánh mắt nhìn của cậu ấy dõi theo như tiếc nuối một điều gì đó chưa nói ra được...Bước chân ra đường rồi, nghĩ sao cô gái quay lại, ghé sát người xem cậu ấy có nói gì không? (hy vọng được nghe lời yêu thương chẳng hạn), nhưng câu cô ấy nghe là: Có tiền không ? haizzzz!  ( bởi vậy nên câu chuyện mới có tựa đề: Tưởng tượng với chả tưởng voi - chuyện của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư), dĩ nhiên câu chuyện cô ấy viết hấp dẫn hơn mình tóm tắt.

4/* Lại có chị bạn khác (đang định cư ở nước ngoài) nhắn tin qua viber:  Chị định về thăm quê hương sau nhiều năm xa cách, nhưng ý tứ của anh em, họ hàng ở VN là: thay vì lộ phí đi đường về thăm quê (vé may bay, tàu xe, quà cáp là hiện vật...) thì chị ấy khỏi về mà gửi tiền về cho thì tốt hơn...! và chị ấy bảo: chị bị sốc em ạ nên không về  và  cũng không  quà cáp gì nữa cả ! haizzzz (cái vụ này không sốc mới lạ nhỉ?)

 *Cái này là Sam xem voi ở Sở thú: (chứ không phải tưởng tượng ahi!hi)