Nhớ cây đa cũ mà không có...bến đò xưa !
Tết năm đó mình muốn rời SG để về quê tìm sự bình yên vì đang rất buồn... ( tuổi đôi mươi, buồn tình là chuyện thường vì nó cũng như hơi thở và cuộc sống vậy thôi). Lúc đó mình đang yêu "Hắn", nhân vật chính trong bài: Nụ hôn đầu! Mình nghĩ đơn giản: xa SG sẽ quên được hắn, nếu ở lại thì nỗi buồn sẽ nhấn chìm mình mất . hi!hi.
Đọc sách, báo thấy viết kiểu như: khi cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra, điều đó chuẩn với mình, bởi trên chuyến tàu về quê cuối năm ấy mình đã gặp anh...!
Hình chụp ở hồ con rùa tháng 2 năm 1984 :
... Khó khăn lắm chị bạn cùng phòng mới nhờ được người mua vé tàu lửa giúp mình vào ngày 27 tết, những năm đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, tàu lửa phải chạy mấy ngày, mấy đêm mới xuyên Việt nên dự kiến chiều 30 tết mình mới về tới quê nhà!
…một mình lên tàu, ổn định chỗ ngồi xong thì mình có cảm giác như có ai đó đang nhìn, quay lại mình thấy… một anh chàng. Anh ấy ngồi dãy ghế phía bên kia nhưng đối diện với hàng ghế của mình.
Cũng phải nói thêm tí về hình thức của mình: bạn bè bảo nếu chưa quen nhìn mặt lạnh lùng, khó gần! haizzza. (đã là con gái nếu không xinh, đẹp thì bù lại phải dễ thương chứ), còn mình đã "xấu lại còn đóng vai ác" nữa thì chắc là ế mà ở thế ngẩng cao đầu rồi. Tự kỷ ám thị như vậy nên chuyện phát hiện có một anh chàng nhìn lén thì mình cảm thấy lạ lắm luôn!
...Làm như vô tình, mình nhìn nhanh sang dãy ghế đối diện thì thấy có ba chàng trai (dĩ nhiên là phải trẻ) hi!hi! và anh chàng ngồi ngoài cùng, đã nhìn mình là đẹp trai nhất. (theo mẫu đo của mình). Sau này bạn bè vẫn hay ghẹo mình là mê zai đẹp. (haizza! zai đẹp gái nào chả mê- điều đó có ai cấm đâu).
Mình đi đường xa, kiểu: "thân gái dặm trường" nên ngồi lặng lẽ không giao tiếp với xung quanh. Tàu lửa ngày ấy đỗ ở nhiều ga, sân ga thì bán nhiều thứ (trong đó có mía cây còn vỏ). Đi đường xa, mình có mang theo d.ao (để cần thì dùng gọt trái cây nọ kia), mấy chàng kia mua mía mà d.ao thì …không có ! (hi!hi, vậy mới có chuyện). Họ quay sang mình hỏi vu vơ xem mình có d.ao không vậy thôi, chứ ai dè mình có thiệt! Anh chàng ngồi ngoài cùng trực tiếp sang mượn. (mình nghĩ là Chúa đã mang anh ấy đến với mình) hi!hi . Sau đó thì giữa những người ngồi gần nhau trên cùng toa tàu giao lưu trò chuyện (mà tàu hồi ấy chạy chậm lắm, thời gian 3 đêm 4 ngày trên tàu phải kể cả núi chuyện mới hết, nhưng không sao, thanh niên được ngồi với nhau là vui), trong những câu chuyện tào lao, bí đao ấy mình biết được các chàng ấy là bạn cùng quê về phép. Chuyện chỉ vậy thôi (còn chưa thân tình để hỏi tên nhau). Mình là người xuống tàu trước, các chàng ấy còn đi thêm vài ga nữa, khi giúp mình xách hành lý xuống thì chàng ấy đã hỏi địa chỉ của mình ở SG. (lâu rồi quên, kiểu thích là nhích thì có khi mình đã cho chàng ấy địa chỉ cũng nên- giờ thanh niên gọi là thả thính) hi!hi!
…Mình về nhà đúng chiều 30 tết, niềm vui được gặp mẹ, gặp bạn bè (gặp lại cậu bạn) hồi học phổ thông vui nên mình quên hết mọi thứ khác.(tuổi trẻ vui đó, buồn đó)
…hết tết, mình vào lại SG tiếp tục công việc và không nhớ gì về chuyến tàu chiều 30 tết đó nữa. ...cho đến một tối thứ 7 ( chắc là đẹp trời), mình có khách lạ...mà quen: đó là 3 chàng trai đã đồng hành mấy ngày trên tàu lửa hôm nào! Điều ấn tượng nhất với mình lúc đó là chàng mà mình để ý mặc quân phục (không hiểu sao con gái như mình thời đó cứ thích người yêu là bộ đội, mốt ngộ ghê ha).
...Trong cuộc trò chuyện, mình được giới thiệu tên hai người, người còn lại (là chàng mặc quân phục) thì không biết do vô tình hay cố ý mà không ai nói tới, lúc đó mình là thiểu số (1/4) và hẳn là mình cũng đã rất bối rối vì có tới 3 chàng trai trẻ đến nhà chơi nên cũng không hỏi, với lại không lẽ con gái mà đi hỏi : còn anh tên gì thì kỳ lắm luôn!
Câu chuyện của chúng mình hôm đó chắc là vui vẻ, mình cũng biết thêm về nghề nghiệp của 3 người, anh ấy là lính đang đóng quân ở VT, ngày nghỉ về SG chơi với bạn (anh T là kỹ sư làm việc ở một trung tâm nghiên cứu khoa học tại TP, mình đặc biệt nhớ đến anh T vì sau đó anh T hay đến chơi, mình gặp anh T còn nhiều hơn cả việc mình gặp ...chàng lính của mình . Giữa mình và anh T chỉ là bạn bè bình thường).
... Cứ như thế, hai tuần hay một tháng "anh lính" lại về SG, ghé thăm mình, khi đi với bạn, khi đi một mình!
Những cuối tuần mà anh lính không về thành phố được (lý do: lính mà em) thì anh ấy nói các bạn anh đến đưa mình đi chơi, đi xem phim, đi Nhà văn hóa thanh niên xem triển lãm nọ kia, rất vui và tình cảm bạn bè cực kỳ trong sáng!
Mình coi bạn anh cũng là bạn mình và chúng mình có thể “tám”với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới biển…
Chuyện bên lề: Sau một thời gian quen biết nhau mình vẫn chưa biết tên anh lính ấy. Viết ra điều này thì nghe có vẻ vô lý và khó tin nhưng đó là sự thật vì trước đó không ai giới thiệu với mình (chắc họ cố tình), còn mình thì ngại không hỏi và cũng thấy kỳ khi quen nhau mà chưa biết tên nên mình lỡ trớn không hỏi luôn, cũng có ý chờ các bạn gọi tên anh khi nói chuyện thì sẽ biết, nhưng các anh ấy biết vậy nên trước mặt mình không ai gọi tên anh ấy cả. ahu!hu!
Chuyện mình không biết tên anh lính, khó tin (nhưng có thật), trong những lần anh về thành phố, khi nói chuyện với anh thì mình cứ gọi anh khơi khơi vậy thôi! dĩ nhiên là anh ấy cũng có chọc ghẹo mình kiểu như: quen người ta mà không biết tên, lại còn chơi thân với bạn người ta nữa…rồi anh ấy cười, mà nụ cười ấy cứ theo mình mãi tận sau này! dĩ nhiên là sau đó mình cũng sẽ biết tên anh ấy thôi! chuyện nhỏ!
…Thời gian quen với anh ấy mình thích những bài thơ về người lính, kiểu như:
“… Nếu em là vợ lính dẫu thời bình
Hãy xem bài cho con sau mỗi lần tan học
Con khó bảo đừng một mình ngồi khóc
Đừng đợi anh xách nước, thổi cơm chiều..”
… Theo thời gian, chuyện của mình và anh cứ trôi đi không bờ bến... mỗi chiều thứ 7 mình lại mong anh về SG vì ngày ấy chưa có điện thoại di động và khoảng cách ngắn giữa VT-SG anh ấy cũng chẳng viết thư (là mình nghĩ thế chứ thực ra không phải thế). Mỗi lần anh về SG là chở mình đi lòng vòng trung tâm thành phố, rồi anh đưa mình đi xếp hàng xem phim (vì nhà mình ở trung tâm nên ra ngõ là có rạp chiếu phim )…dù anh ấy không nói, nhưng mình chủ quan nghĩ rằng những điều ấy, là minh chứng cho mối quan hệ "trên mức tình cảm bạn bè" và mình mặc định là tình yêu (ch.ết vì chủ quan chứ bệnh tật gì!hihi). Mình đã tự hào (với cô bạn thân) là mình có anh! (một người lính- lại là lính đẹp zai). haizzza!
Tình cảm của chúng mình cứ ầu ơ ví dầu như thế... và mình chờ đợi ở anh một sự rõ ràng, cụ thể hơn ...! Bạn bè anh, nhất là anh T biết rõ mối quan hệ của chúng mình như thế nào.
Trong khi mình chờ ở chàng lính một sự rõ ràng trong quan hệ (là sẽ đi đến đâu) thì mình có một anh bạn khác làm việc ngay tại SG, công việc của anh ấy rất hợp với công việc của mình và phụ huynh của mình đã gặp anh ấy. Anh bạn này yêu mình và muốn đi tới chuyện về hôn nhân một cách cụ thể hơn. ( trong câu chuyện đã nói tới việc nếu về chung một nhà thì sẽ có mấy con, con đặt tên gì...). đúng là tình yêu...rối não quá!
Giữa những mối quan hệ nhập nhằng chưa rõ ràng ấy, mình chưa biết phải tính sao thì vào một ngày (chắc là xấu trời) anh T gặp mình và nói: anh phải nói cho em biết chuyện này, chuyện mà V (tên chàng lính) không thể nào trực tiếp nói nói với em được.. vì nó cũng yêu em! (chuyện gì mà không trực tiếp nói lại nhờ bạn nói dùm?)
Mình đã cố gắng lắng nghe anh T nói, nhưng thực tế thì "lùng bùng lỗ tai", nghe câu được câu chăng vì lúc đó ..." ý thức của mình đang rơi tự do". Túm ...gọn, chuyện kể rằng:
V đã có người yêu trước khi gặp mình (là bạn học cấp 3- kiểu tình yêu thanh mai-trúc mã), đang làm cô giáo ở quê. Chẳng hiểu kiểu gì mà khi gặp mình V lại thấy có những điểm thế này, thế nọ, thế kia…làm cho V phải suy nghĩ, phải đắn đo, suy nghĩ nhiều lắm nhưng (lại chữ nhưng đáng ghét) sau cùng thì V chọn ...mối tình đầu vì tình cảm giữa hai người gia đình hai bên đều đã biết. Vậy nên V không biết phải nói với mình thế nào để mình không thấy hụt hẫng…(haizzza! té mình là nhân vật thứ 3 (nhân vật phụ) trong câu chuyện mà mình không biết). Anh T nói nhiều, kể nhiều về nhân vật nữ chính, mình còn nhớ nào là cô ấy có mái tóc dài, có làn da trắng và hai người họ là bạn học với nhau từ bé…. mình phải hết sức thông cảm nọ kia, đừng trách V vì V cũng khó xử lắm...Lúc đó mình thật sự đã "ch.ết lâm sàng" rồi, kiểu Ch.ết của Từ Hải trong truyện Kiều! .(hi hi!)
..Hình như sau câu chuyện anh T "thay lời muốn nói" hộ cho chàng lính thì V vẫn có về GS thăm mình, mình chẳng nhớ là mình đã nói những gì với V, nhưng loanh quanh chắc cũng chỉ hỏi tại sao lại như thế thôi, vì thật ra thì V chưa hề nói là gì với mình cả, chỉ là do mình quy chiếu hình thức sang nội dung thôi. (lần cuối gặp nhau, mình đã đưa cho V cuốn nhật ký mình ghi lại những nhớ với thương của những ngày thứ 7 Sài Gòn vắng anh!) . Quên hết rồi nhưng hẳn là lâm ly, bi đát lắm. (viết là nghề của mình mà)
Do không còn cuốn nhật ký nên tình cảm của giai đoạn này của mình kiểu như bị ...ngắt bộ nhớ, mình quên nhiều nên không để lại nhiều cảm xúc! hihi! (chuyện quan trọng lúc này, sang lúc khác nó lại là thành bình thường thôi ).
Vậy là kết thúc một chuyện tình gần như là tình đơn phương! (mình viết gần như đơn phương bởi trong câu chuyện tình này chỉ thiếu 3 từ quan trọng nhất mà mình chưa được nghe đó là :AYE ). Bởi vậy, không có lý do gì để mình ...ăn vạ cả! hi!hi!
Đối với V, mình yêu trong chờ đợi, mong ngóng, cái nhớ đó nó khắc khoải vô cùng! Tuổi trẻ chỉ bấy nhiêu thôi mà là một khoảng trời đầy nhung nhớ ! giờ thì yêu, không yêu là chuyện ...bên lề cuộc sống!
…Sau đó thì mình quyết định nhận lời làm vợ của chồng mình bây giờ vì chuyện tình cảm với anh bạn (da trắng, mắt một mí) đã ra mắt mẹ mình cũng không thành…(OX nhà mình hay nói: Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, đúng thế thât)./.