Trang

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

VIẾT CHO CON GÁI NGÀY ĐI DU HỌC!

*/Thế là sau bao nhiêu ngày chuẩn bị với đủ thứ các thủ tục giấy tờ, chuẩn bị đồ đạc cái nào cần mang đi, cái nào không thì giờ con gái đã lên đường.Thời gian con đi học không quá dài, nhưng cũng không ngắn, đủ để nỗi nhớ con chất đầy nhà. Những gì cần dặn, cần nói với con, mẹ đã nói rồi.
                                               

Mây tan trăng sáng: 4 con giáp đón nhận vận may, đếm tiền mỏi tay, vui cười suốt tháng 5 Âm lịch-4

 ...Mẹ xin nghỉ mấy ngày ở nhà chợ, búa cơm nước và đi ra đi vào chỉ để được gần con thêm. Nghĩ là con đi học cũng chẳng có gì phải buồn, mấy ngày nay hai mẹ con vẫn cười tươi, kể cả khi con lên xe ra sân bay với bạn. Vậy mà giờ lên phòng con, mền gối gọn gàng (không bề bộn như mọi ngày để mà cẳn nhẳn cằn nhằn). Vắng con, nỗi nhớ con ngập tràn. Em sợ mẹ buồn nên mẹ ở đâu, em ở đấy, rồi em đổi tivi từ phòng chị sang phòng mẹ để mẹ coi cho đẹp (vì để ở phòng chị không ai xem). Bố thì lâu lâu lại lên hỏi xem con đã lên máy bay chưa? Cả nhà cứ hướng theo con vậy đấy. Biết là giờ này con còn lu bu đủ thứ (làm thủ tục, gọi điện chào mọi người, chia tay người í, lên máy bay…), chỉ có người ở lại ôm trọn nỗi nhớ con.
Và ngày mai, ngày mốt.. mẹ đi làm về mẹ sẽ không có người để mà cười mà kể chuyện này chuyện nọ…hẹn con năm sau vậy, nhưng có khi về nước con lại theo chàng về dinh. Vậy thì coi như những ngày này mẹ làm quen với việc sau này con sẽ xa mẹ, xa gia đình ta để  có thêm một gia đình mới. Mẹ ôm con thật chặt vào lòng một lần nữa và Chúc con thượng lộ bình an con gái nhé!
......
Hôm nay (02/8/2011) con gái mẹ xa nhà đi kiếm cái chữ của Tây! lần đầu tiên con xa mái ấm gia đình thời gian dài, có nhiều điều đang chờ con ở phía trước.. Tuy con không còn nhỏ, nhưng dù con có lớn bao nhiêu thì con vẫn là con của mẹ vì vậy sự lo lắng khi con đi xa là lẽ đương nhiên vì đó là nỗi lòng của tất cả các bà mẹ.
 Chắc chắn những ngày đầu nơi đất khách, quê người con sẽ nhớ nhà, nhớ người thân và nhớ cả người í của con nữa (mà phần nhớ người í hẳn là nhiều nhất), rồi khí hậu, thức ăn, đủ thứ lạ lẫm khác… Nhưng Mẹ tin là con sẽ vượt qua những khó khăn ban đầu đó để hòa  nhập với mọi người về sinh họat cũng như nhanh chóng thu nhận những kiến thức của thấy, cô giáo.
 Hành trang bố mẹ chuẩn bị cho con hòa nhập với xã hội khi trưởng thành là kiến thức (nói chung về mọi mặt) để con trở thành, trước tiên là người con ngoan, hiếu thảo trong gia đình, rồi đến là người tốt ngoài xã hội. Mẹ chủ quan mà nghĩ rằng, gia đình mình là cái nôi tốt đã nuôi dưỡng con từ thể lực đến trí lực trong một điều kiện tốt nhất (có thể của gia đình mình), mẹ nghĩ con đã đủ trưởng thành để nhận biết điều đó.
 Bố, mẹ có thể ít học, nhưng các con thì phải cố gắng để vượt qua chính mình. Chắc con vẫn nhớ câu chuyện con voi con mẹ kể cho các con nghe : Chú voi con được voi mẹ sinh ra trong sở thú, nên dưới chân mình luôn có một sợi xích, chú voi chưa bao giờ dám đi xa ngoài tầm dài của sợi xích, và trong suy nghĩ của chú voi con khi đã lớn ấy, sợi dây xích có một sức mạnh vô hình mà voi con nghĩ là không thể thắng nổi. Một ngày kia có một con chim chích bông đậu trên đầu voi và nói rằng cậu hãy một lần thử kéo đứt sợi xích xem nào, voi con không tin sức mình có thể làm nổi điều đó, nhưng mỗi ngày chim chích bông cứ kiên trì động viên. Rồi đến một ngày voi con mạnh dạn thử dùng sức kéo sợi xích, dù chưa dùng hết tất cả sức của mình mà sợi xích đã đứt tung, khi đó voi con mới biết là sợi xích dưới chân quá nhỏ bé với sức của mình... Kể câu chuyện ấy, mẹ muốn gửi đến các con một thông điệp là sức, trí lực của các con có thể làm được những việc mà các con chưa bao giờ nghĩ tới. Cách đây hai năm, em trai con cũng đã một lần kéo đứt “sợi xích” vô hình dưới chân mình để thi đậu vào đại học. Mẹ không kỳ vọng các con sẽ là người nổi tiếng, chỉ mong các con thành đạt đúng theo sức của mình (người nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình), đúng vậy không con gái của mẹ?
  Muốn nói với con thật nhiều, muốn dặn dò con thật nhiều khi con đi học xa , bà mẹ nào thì cũng thế thôi. Nhưng mẹ tin là con mẹ sẽ biết phải làm gì trong những trường hợp nào vì từ khi con còn bé tí là con đã được mẹ dạy bảo, căn dặn những điều đó rồi, mẹ tin là con đã thấm vào trong tim.
 Đi xa, khi nào nhớ nhà con hãy thầm hát bài “Quê hương” con nhé, sẽ có khi con khóc vì một hay nhiều điều gì đó mà không có mẹ, có người thân yêu bên cạnh để con tâm sự, giãi bày, để có những lời động viên, tìm hướng giải quyết kịp thời. Nhưng con yên tâm, những người thân yêu của con luôn ở bên con. Bây giờ thông tin liên lạc hiện đại rồi, con hãy nhanh chóng chia sẻ con nhé: Niềm vui chia đôi, niềm vui nhân đôi, nỗi buồn chia đôi, nỗi buồn vơi một nửa, câu này có vẻ xưa nhưng ý nghĩa của nó thì chưa bao giờ lạc hậu đâu con gái ạ. Mẹ không dám nói là mẹ có thể làm được tất cả cho con, nhưng mẹ sẽ làm bằng tất cả khả năng mình có và bằng một trái tim của người Mẹ thì con hãy tin đi, mọi khó khăn nếu con gặp phải trên đường đời con đi sẽ là: Chuyện nhỏ. "Ba, mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con vì con là con ba, vì con là con mẹ.." (Lời một bài hát)
Hôm nay con đi, mẹ chúc con những điều tốt lành nhất sẽ đến với con, con nhớ giữ sức khỏe vì sẽ không có mẹ bên cạnh để nhắc nhở, con tự chăm sóc bản thân mình tốt con nhé. Ở nhà, Bố, mẹ và em cũng sẽ rất nhớ con !!!
  Mẹ của con!

Bài học đầu cho con

Tác giả: Đỗ Trung Quân
Quê hương là gì hả mẹ
Mà cô giáo dạy hãy yêu?
Quê hương là gì hả mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều?
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Tiếng ếch râm ran bờ ruộng
Con nằm nghe giữa mưa đêm
Quê hương là bàn tay mẹ
Dịu dàng hái lá mồng tơi
Bát canh ngọt ngào tỏa khói
Sau chiều tan học mưa rơi
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người đều có
Vừa khi mở mắt chào đời
Quê hương là dòng sữa mẹ
Thơm thơm giọt xuống bên nôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người./.