1/Chuyện đời thường:
+ Một chiều cuối tuần con trai chở mẹ đi lòng vòng ngắm cảnh phố...quê :
+Trách nhiệm thuộc về ai ? :
Cuối
tuần về ngoại, Sam thấy bà chăm ông, Sam có vẻ “ái ngại” cho bà. Sau đó về nhà Sam hỏi mẹ: "Mom! Sau này bà ngoại già thì ai chăm bà?". Mẹ Sam chưa kịp trả lời thì em Kem
nhanh nhảu: "Mẹ chứ còn ai?" (hihi). Sam không tin lời Kem nên tuần sau Sam hỏi bà để xác định rõ “trách nhiệm” đó thuộc về ai?: “Bà ơi! mai mốt bà già ai sẽ chăm bà?”. Thấy
Sam có vẻ suy nghĩ nhiều về vấn đề này, bà vội trấn an : “Sam yên tâm nhé, bà có tiền hưu trí, bà thuê người chăm”. Sam à há
nhưng vẫn chưa thôi lo nghĩ:“ Vậy cậu
già thì ai chăm hả bà”. (haizzza! Sam nghĩ xa quá điiii). Bà phân tích là cậu sẽ
có vợ, có con nên vợ, con cậu chăm cậu. Sam vẫn hỏi tiếp: “Nhưng giờ cậu vẫn chưa có vợ mà bà ?”. Bà: “Chưa có rồi sẽ có, Sam đừng lo quá
nhé.” Sam dạ nhưng vẻ mặt vẫn còn lo lắng về trách nhiệm nặng nề trong tương lai vì Sam là cháu …"ngoại đích tôn" của ông, bà ngoại . haizzza!
Còn em Kem khi nghe bà hỏi: "Sau này, bà già Kem có nuôi bà không?". Kem nhìn bà cười cười thay cho câu trả lời (là bà tự hiểu). Bởi vậy nói sao thiên hạ cứ muốn có cháu …đít nhôm! Hihi.
Hè, Sam- Kem được đi biển:
+ Một bữa trưa cuối tuần của bà cháu nhà Sam- Kem:
(Gà nướng ăn với kim chi )
2/ Mơ:
"...Hôm trước, chị gọi cho tôi rồi khẽ khàng kể: Ngày ấy, chị là mối tình đầu của anh. Còn chị thì đã từng nghĩ anh sẽ là chồng mình, chị chọn anh vì chị thấy ở anh bóng dáng của một người chồng, người cha tốt, chị đã vẽ ra viễn cảnh: “một ngôi nhà và những đứa con”, vậy mà ... (chị im lặng giữa chừng, không nhìn thấy chị nhưng tôi hình dung ra ánh mắt chị lúc đó: đượm buồn)
Chị kể tiếp: Một ngày nọ, không một lời giải thích, anh "âm thầm" về quê cưới vợ, cô dâu không phải là chị dù trước đó anh hứa hẹn với chị đủ thứ. Chị nói rằng, như bao cô gái bị người yêu "bỏ rơi" khác, chị đã rất buồn, chị thấy mình lẻ loi, cô đơn nhưng không biết trách ai? Nước mắt chỉ rơi vì nhớ anh trong những đêm vắng vì ban ngày chị bận mưu sinh... Chị nghĩ, có lẽ tại chị không đẹp, nghề chị làm không giàu, chị lại không dịu dàng, nói năng không khéo léo, quê chị gọi con gái kiểu này là "chặt to, kho mặn" và gia đình chị cũng không “truyền thống” như gia đình anh...nghĩ vậy nên chị chỉ buồn chứ không "hận" anh. (chị quy hết lỗi vào mình). Chị nói với tôi: đàn ông như khách mua hàng, họ là "thượng đế", được quyền chọn lựa "món hàng" vừa ý . (tôi thật không hiểu nổi tại sao chị lại có ý nghĩ này vì với tôi chị là người rất "ổn"). Chị nói tiếp, chị không đủ rộng lượng để cầu chúc anh hạnh phúc“với người ta” như trong tiểu thuyết ngôn tình, bởi tim chị đau vì chị chưa nghĩ rằng có ngày anh bỏ chị để lấy người khác. Trong đầu chị lúc đó chỉ có một ý nghĩ thôi thúc: phải có một cuộc sống tốt về mọi mặt thì đó mới là sự “trả thù... ngọt ngào nhất”. Nghe vậy, tôi vội cắt ngang lời chị : Vậy giờ chị đã cảm thấy... vui chưa? Chị không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi mà nói : Việc "trả thù ngọt ngào" thì không biết thế nào nhưng không hiểu sao thi thoảng trong những giấc mơ chị vẫn thấy anh, hay... ”. Nói tới đó, chị lại ngưng giữa chừng, nhưng tôi hiểu chị muốn nói điều gì. Tôi đã "bật "lại như tạt nước lạnh vào người chị: “Chị ơi, chị làm ơn tỉnh lại dùm em đi, chị mơ màng quá nên mới vậy thôi, chứ người tốt kiểu gì mà trong một phút mốt bỏ người yêu (là mối tình đầu) đi cưới vợ ? Họ không có yêu thương gì chị đâu, yêu thì đã không bỏ, thương thì đã giải thích rõ ràng vì sao nếu có uẩn khúc. Với lại, kiểu đàn ông chính kiến không rõ ràng, lấy nhau về cũng chỉ được ba bảy hăm mốt ngày là …giải tán thôi vì hôn nhân khác với tình yêu, khi cái lấp lánh ban đầu không còn là chán nhau ngay, ngoài xã hội họ bỏ nhau đầy ...đường. Chị cứ sống thoải mái như đã từng đi, suy nghĩ làm gì chuyện mơ màng cho mệt đầu, ngủ mơ chuyện nọ, chuyện kia là bình thường, em còn mơ thấy lên cung trăng yêu chú Cuội kia kìa, có sao đâu. Còn thực tế, không có ai chờ chị kiểu: “Tóc mai sợi ngắn sợi dài. Lấy nhau chẳng đặng thương hoài …ngàn năm” đâu, đời ngắn lắm, mấy ai sống được trăm năm chứ nói gì tới ngàn năm? chị cứ ở đó mà mơ với chả tưởng." (tôi nói một tràng, đúng kiểu của tôi, không kịp cho chị phản ứng). Hình như tôi làm chị ... tuột cảm xúc, chị nói có việc bận, hẹn hôm sau nói chuyện tiếp rồi cúp máy. Tôi chẳng thấy hối hận về những gì đã nói với chị, chỉ thấy tội nghiệp cho chị, sao lại cứ phải nặng lòng với người “bạc tình” như thế nhỉ? Gặp tôi thì ...khác nhé (olala), nghĩ vậy rồi tôi lu bu chuyện nọ, chuyện kia, quên luôn chuyện của chị.
…Cuối tuần rồi, chị gọi lại cho tôi, chỉ nói vỏn vẹn: “anh ấy... mất rồi em ạ”, tôi đứng hình trong vài giây, hỏi lại: "mất là mất thế nào", lần này chị làm tôi ngạc nhiên: " là mất... không tìm lại thôi". Tôi lại đùa vô duyên: "đã bao giờ chị có trong tim anh ấy chưa mà mất?" nhưng ...chị kịp đã cúp máy." (trích trong "Chuyện của chị"- HG ).