Lội lên lội xuống "bở cả hơi tai": (haizzza, già cmnr)
+ Dạo này mình dành nhiều thời gian cho chàng Ro hơn,
nên việc của mình thì "nhờ" con ong làm thay:
+ Con gái gửi dụng cụ hỗ trợ mẹ chăm Bố:
(bình xông tinh dầu, bao tay và cây lau nhà đa năng kiểu như ở BV).
Mình nói đùa với con zai: Ông ngoại là Bác sỹ, bà ngoại là hộ sinh, đến đời mẹ về già làm...hộ lý (híc):
+ Hồi lâu lắm rồi mình có xem bộ phim:"Người giàu cũng khóc"của Mexico (không nhớ nội dung vì sao giàu mà lại khóc).hi!hi
KLQ: Ông bà xưa nói: "ăn nhiều chứ ở bao nhiêu".
+ Lời hay:
- "Hãy cảm ơn cuộc đời vì nó là như vậy, dù là khổ đau hay hạnh phúc. Thực ra cuộc đời không đau khổ mà chính ước muốn đời như ý mình thì mới là niềm thống khổ không nguôi". (Sư Thầy Viên Minh). Đúng quá Thầy ạ!
- Lời của Thiền sư là "liều thuốc" tâm an:
+ Đời vô thường:
Có cô bán vé số ( tên là Bé, tính hơi chập cheng tí chút,dáng như đàn ông, chân bị đau nên đi như lết, bị nhiều thứ bệnh khác và rất thích uống bia), chiều, khi bán hết vé số cổ hay ghé nằm nghỉ ở cái ghế đá nhà hàng xóm sát cạnh nhà mình. Có gì ăn mình lại mang ra cho cổ và mình đổi tiền lẻ từ cổ để đi chợ. (nếu hôm nào có món ngon mình mang cho như gà luộc, chả giò, chả lụa.. là cổ tự thưởng bằng cách đi mua bia về ngồi "nhậu" một mình- có hôm mình mang cho kèm lon bia, uống hết lon, cổ gọi vọng vào: cô còn bia không, cho con thêm lon nữa uống mới đã ). Gặp dịp lễ, tết nhà có nhiều đồ con mang về, mình lại cho cổ để ăn tết cho bằng người ta. Riết rồi thành quen, chiều bán hết vé số , nhiều bữa (không cần biết giờ nào) không thấy mình ra ngõ, cổ lại gọi : "có gì cho con ăn không cô ơi, cô có đổi tiền lẻ đi chợ không...". Vui thì không sao, hôm nào đang bực cái bội thì mình trả treo: mới 4 giờ chiều, ăn uống gì giờ này, bộ tui nợ bà hay sao vậy? Cổ cười nói: "Thì con hỏi vậy thôi, có thì cô cho con ăn". Nói vậy thôi chứ mình vẫn có đồ cho cổ ăn trước khi cổ về. Vậy mà có lần cổ còn bắt mèo của mình đi cho anh bảo vệ bên NH (điên thế chứ lị), làm cho mình phải chạy đi tìm "mèo" lòng vòng khắp xóm. Ta nói, "giận mà thương" là có thật, vài ngày không thấy cổ ghé nằm ở ghế đá nhà hàng xóm, thấy vắng, mình lại đi tìm hỏi có bị bệnh tật gì không? Qua tết 2024 vài tháng không thấy bóng dáng cổ đâu, tìm không thấy, chẳng biết hỏi ai vì nhà cổ tuốt trên PN, đi 2 chặng xe bus mới tới (là nghe cổ kể vậy). Bẵng đi vài tháng, hồm rồi, nghe cô kia bảo: "cô Bé vé số ch.ết sắp 49 ngày rồi đó chị". Vậy đó, đời vốn vô thường mà.
+ Hồi trước, mất mèo, xem lại camera thì cổ chứ còn ai: (híc)
Hình này cổ ngồi (ăn cơm mình mời) trước cửa nhà mình, cuối năm ngoái:
Nhìn hình, cứ như thấy cổ còn ngồi đâu đó ngoài cửa. Thôi thì mong cổ về cõi khác sống an lạc hơn! A di Đà Phật!
*/ Chuyện học hành:
(đã học sang năm thứ 4 mà vẫn kiểu: "Ai du tôi đu theo") híc!
3/. Góc Thơ tình tháng 7: Chào Tháng Bảy! (TG Hồng Giang)“Anh lại viết vần thơ chào tháng bẩy,
Nắng vẫn còn bỏng rẫy gót chân ai.
Sóng đẩy xô bờ cát trắng trải dài,
Con Còng gió cõng hoài niềm nhung nhớ.
Chào tháng bẩy câu tình thơ duyên nợ,
Hạ sắp tàn thu trăn trở nơi đâu.
Trời xanh kia ai lỡ dở nhịp cầu,
Cho Ngưu – Chức chẳng tròn câu thề hẹn.
Chào tháng bẩy Sen hồng còn e thẹn,
Cúc lại vàng len lén góc vườn xưa.
Câu yêu thương nói mãi vẫn dư thừa,
Đành giữ lại kẻo cơn mưa trôi sạch.
Phút giao mùa người ơi xin đừng trách,
Giận hờn chi lữ khách chốn trời xa.
Tháng bẩy sang mưa nắng cũng nhạt nhoà,
Xin hãy để giấc mơ hoa trọn vẹn.
Chào tháng bẩy câu thơ tình ứ nghẹn,
Con chữ nào….
Hứa hẹn….
Đợi chờ thu !”.
(hình này chôm trên net)