Trang

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2024

CHUYỆN CUỐI THÁNG !

+ Loay hoay vậy mà sắp hết tháng 7 rồi, chả mấy nữa là ...tết Tây! haizzza! thời gian đúng là như bóng mây bay qua cửa sổ .


1/. Hôm giữa tháng 7, lớp Luật K9 tổ chức họp mặt lần 3 tại Đà Nẵng và ...mình lại lỡ hẹn với sông Hàn: 
Bạn Thanh Vân, đại diện BLL phát biểu khai mạc:

                                      

Các quý bà ngày hội khóa:

                                      

+  Tổ 11 BK9 của mình chỉ có 3 bạn tham gia:

                      (2 bạn nữ cùng phòng 306 với mình)

                            

         + Cách đây 45 năm, 4 chị em cùng học, cùng chơi, cùng ăn và cùng...ngủ:

                                            (trước phòng 306 KTX- Bình Triệu)


+  Lần 3, cả khóa gặp nhau tại Đà nẵng, có bấy nhiêu người thôi:

                            

 + Lần 2, gặp nhau tại Quảng Ninh:      

 + Lần 1, gặp nhau tại TP Hồ Chí Minh. 

 (số lượng người tham dự mỗi năm mỗi giảm.):        



2/. Vụn vặt đời thường:

+ Mấy hôm mưa nhỏ nhưng gió to, quật bể chậu sứ trồng cây mai trên lầu.
 Người già, nghe gió rít, và tiêng rơi đổ loảng xoảng là tim đập, tâm bất an.
                                         ( Xách mấy lần mới mang xuống sân hết mảnh chậu bể) 

                                     
                 Rồi lại đi tìm cái chậu nhưa (có sẵn) mang lên trồng lại. 
                     Lội lên lội xuống "bở cả hơi tai": (haizzza, già cmnr)

+ Dạo này mình dành nhiều thời gian cho chàng Ro hơn, 
nên việc của mình thì "nhờ" con ong làm thay:


+ Con gái gửi dụng cụ hỗ trợ mẹ chăm Bố: 
(bình xông tinh dầu, bao tay và cây lau nhà đa năng kiểu như ở BV).
Mình nói đùa với con zai: Ông ngoại là Bác sỹ, bà ngoại là hộ sinh, đến đời mẹ về già làm...hộ lý (híc):


+ Hồi lâu lắm rồi mình có xem bộ phim:"Người giàu cũng khóc"của Mexico (không nhớ nội dung vì sao giàu mà lại khóc).hi!hi
KLQ: Ông bà xưa nói: "ăn nhiều chứ ở bao nhiêu".


+ Lời hay:
- "Hãy cảm ơn cuộc đời vì nó là như vậy, dù là khổ đau hay hạnh phúc. Thực ra cuộc đời không đau khổ mà chính ước muốn đời như ý mình thì mới là niềm thống khổ không nguôi". (Sư Thầy Viên Minh). Đúng quá Thầy ạ! 

- Lời của Thiền sư là "liều thuốc" tâm an:

+ Đời vô thường:
Có cô bán vé số ( tên là Bé, tính hơi chập cheng tí chút,dáng như đàn ông, chân bị đau nên đi như lết, bị nhiều thứ bệnh khác và rất thích uống bia), chiều, khi bán hết vé số cổ hay ghé nằm nghỉ ở cái ghế đá nhà hàng xóm sát cạnh nhà mình. Có gì ăn mình lại mang ra cho cổ và mình đổi tiền lẻ từ cổ để đi chợ. (nếu hôm nào có món ngon mình mang cho như gà luộc, chả giò, chả lụa.. là cổ tự thưởng bằng cách đi mua bia về ngồi "nhậu" một mình- có hôm mình mang cho kèm lon bia, uống hết lon, cổ gọi vọng vào:  còn bia không, cho con thêm lon nữa uống mới đã ). Gặp dịp lễ, tết nhà có nhiều đồ con mang về, mình lại cho cổ để ăn tết cho bằng người ta. Riết rồi thành quen, chiều bán hết vé số , nhiều bữa (không cần biết giờ nào) không thấy mình ra ngõ, cổ lại gọi : "có gì cho con ăn không cô ơi, cô có đổi tiền lẻ đi chợ không...". Vui thì không sao, hôm nào đang bực cái bội thì mình trả treo: mới 4 giờ chiều, ăn uống gì giờ này, bộ tui nợ bà hay sao vậy? Cổ cười nói: "Thì con hỏi vậy thôi, có thì cô cho con ăn". Nói vậy thôi chứ mình vẫn có đồ cho cổ ăn trước khi cổ về. Vậy mà có lần cổ còn bắt mèo của mình đi cho anh bảo vệ bên NH (điên thế chứ lị), làm cho mình phải chạy đi tìm "mèo" lòng vòng khắp xóm. Ta nói, "giận mà thương" là có thật, vài ngày không thấy cổ ghé nằm ở ghế đá nhà hàng xóm, thấy vắng, mình lại đi tìm hỏi có bị bệnh tật gì không? Qua tết 2024 vài tháng không thấy bóng dáng cổ đâu, tìm không thấy, chẳng biết hỏi ai vì nhà cổ tuốt trên PN, đi 2 chặng xe bus mới tới (là nghe cổ kể vậy). Bẵng đi vài tháng, hồm rồi, nghe cô kia bảo: "cô Bé vé số ch.ết sắp 49 ngày rồi đó chị". Vậy đó, đời vốn vô thường mà.
                                      
+ Hồi trước, mất mèo, xem lại camera thì cổ chứ còn ai: (híc)             

  Hình này cổ ngồi (ăn cơm mình mời) trước cửa nhà mình, cuối năm ngoái:
                                                 
  Nhìn hình, cứ như thấy cổ còn ngồi đâu đó ngoài cửa. Thôi thì mong cổ về cõi khác sống an lạc hơn! A di Đà Phật!
            
*/ Chuyện học hành: 
(đã học sang năm thứ 4 mà vẫn kiểu: "Ai du tôi đu theo") híc! 


   3/. Góc Thơ tình tháng 7:                                                                                              Chào Tháng Bảy! (TG Hồng Giang)

“Anh lại viết vần thơ chào tháng bẩy,
Nắng vẫn còn bỏng rẫy gót chân ai.
Sóng đẩy xô bờ cát trắng trải dài,
Con Còng gió cõng hoài niềm nhung nhớ.


Chào tháng bẩy câu tình thơ duyên nợ,
Hạ sắp tàn thu trăn trở nơi đâu.
Trời xanh kia ai lỡ dở nhịp cầu,
Cho Ngưu – Chức chẳng tròn câu thề hẹn.


Chào tháng bẩy Sen hồng còn e thẹn,
Cúc lại vàng len lén góc vườn xưa.
Câu yêu thương nói mãi vẫn dư thừa,
Đành giữ lại kẻo cơn mưa trôi sạch.


Phút giao mùa người ơi xin đừng trách,
Giận hờn chi lữ khách chốn trời xa.
Tháng bẩy sang mưa nắng cũng nhạt nhoà,
Xin hãy để giấc mơ hoa trọn vẹn.


Chào tháng bẩy câu thơ tình ứ nghẹn,
Con chữ nào….
Hứa hẹn….
Đợi chờ thu !”.

                                     

                                                       (hình này chôm trên net)

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2024

21/7/2024

1/. Hôm nay sinh nhật "cậu ấm", cả nhà ta chúc "cậu" luôn vui, khỏe và nhiều may mắn trong cuộc sống :


+  Hôm qua có nhà Sam- Kem về nên bà ngoại đã làm món thịt bò, tôm nướng đãi cả nhà, nốt khai trương cái chảo nướng mẹ Sam cho bà hôm trước mà chưa có cơ hội xài.    

     Ngày "của cậu" đơn giản đúng kiểu của gia đình: là mẹ đi chợ mua hoa và đi siêu thị chọn làm một món ăn hợp khẩu vị của cả nhà. 

  + Bánh kem bạn tặng cậu với lời chúc: "Một vợ, hai con, 3 lầu, bốn bánh"


Hậu trường chuẩn bị cho "đại tiệc" một món, hihi:

                                                                     

                                   

                                            Em Kem phụ bếp:

                              Bánh bò, bánh da lợn và bánh rau câu bạn gửi:

                                           Bánh đẹp không nỡ ...ăn:
                        
     + Sầu riêng nhà bạn trồng, nặng hơn 4kg, bạn mang từ LĐ xuống tặng, đúng kiểu "của một đồng công một nén":         

                          

                                            Khai trương chảo nướng: 
                              
                              

                                                     Chào tuổi mới:
                                         Sam chụp ké:

2/. "Nơi bình minh chim hót" là tên một bộ phim:
                                               
                                       
                                       
                                       
         
                                                        +   Happy birthday to you !


Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2024

CHUYỆN ĐỜI VÀ...MƠ !

    

(hình cop trên net) 

1/Chuyện đời thường:

+ Một chiều cuối tuần con trai chở mẹ đi lòng vòng ngắm cảnh phố...quê :                  


+Trách nhiệm thuộc về ai ? :

Cuối tuần về ngoại, Sam thấy bà chăm ông, Sam có vẻ “ái ngại” cho bà. Sau đó về nhà Sam hỏi mẹ: "Mom! Sau này bà ngoại già thì ai chăm bà?". Mẹ Sam chưa kịp trả lời thì em Kem nhanh nhảu: "Mẹ chứ còn ai?" (hihi). Sam không tin lời Kem nên tuần sau Sam hỏi bà để xác định rõ “trách nhiệm” đó thuộc về ai?: “Bà ơi! mai mốt bà già ai sẽ chăm bà?”. Thấy Sam có vẻ suy nghĩ nhiều về vấn đề này, bà vội trấn an : “Sam yên tâm nhé, bà có tiền hưu trí, bà thuê người chăm”. Sam à há nhưng vẫn chưa thôi lo nghĩ:“ Vậy cậu già thì ai chăm hả bà”. (haizzza! Sam nghĩ xa quá điiii). Bà phân tích là cậu sẽ có vợ, có con nên vợ, con cậu chăm cậu. Sam vẫn hỏi tiếp: “Nhưng giờ cậu vẫn chưa có vợ mà bà ?”. Bà: “Chưa có rồi sẽ có, Sam đừng lo quá nhé.” Sam dạ nhưng vẻ mặt vẫn còn lo lắng  về trách nhiệm nặng nề trong tương lai vì Sam là cháu …"ngoại đích tôn" của ông, bà ngoại . haizzza!

Còn em Kem khi nghe bà hỏi: "Sau này, bà già Kem có nuôi bà không?". Kem nhìn bà cười cười thay cho câu trả lời (là bà tự hiểu). Bởi vậy nói sao thiên hạ cứ muốn có cháu …đít nhôm! Hihi.

                                                 Hè, Sam- Kem được đi biển:

               +  Một bữa trưa cuối tuần của bà cháu nhà Sam- Kem:  

                                          (Gà nướng ăn với kim chi  )        


Kim chi là chị Sếp của con trai cho:
(một hộp to như hôm tết)

+ Bạn của con trai cho bơ "sạch", mà cuối tuần nhà chỉ có 2 người già, 
phải nhờ chị bạn "xử lý" giúp:

+ Lười nên "nhờ" con ong chăm chỉ dọn nhà :

+ Một sáng đầu tuần mình dậy sớm mở cửa ra cổng lấy báo thì ổ khóa cửa sắt kéo bị kẹt bi, vậy là thôi rồi Lượm ơi, mình làm đủ thứ kiểu đều không mở được.(nhà mình mọi thứ đều cũ như... chủ, nên tốt thì tốt thật nhưng hư là không biết lúc nào). Sáu giờ sáng gọi cho thợ khóa thì ảnh đang ngủ. Con trai đi làm phải gọi xe Grab và đi cửa sau (cũng may nhà có cửa sau). Mình gọi nhờ cháu hàng xóm sang trợ giúp, cũng đập, đục đủ kiểu mà không được (cô,cháu bảo nhau làm nghề ...ăn tr.ộm không dễ), sau đó cháu phải về lấy cưa điện sang cắt mới mở được cửa. Mình chợt nghĩ lỡ có chuyện gì mà kẹt khóa kiểu này thì coi như... the end, nên vội đi mua khóa mới thay hết ngay và luôn. (anh chủ tiệm hỏi mình có dùng loại khóa tốt nhất là cưa không đứt không? mình nói không vì cưa mà không đứt thì coi như ...đứt luôn) ahuhu   

2/ Mơ:      

                                                          

"...Hôm trước, chị gọi cho tôi rồi khẽ khàng kể: Ngày ấy, chị là mối tình đầu của anh. Còn chị thì đã từng nghĩ anh sẽ là chồng mình, chị chọn anh vì chị thấy ở anh bóng dáng của một người chồng, người cha tốt, chị đã vẽ ra viễn cảnh: “một ngôi nhà và những đứa con”, vậy mà ... (chị im lặng giữa chừng, không nhìn thấy chị nhưng tôi hình dung ra ánh mắt chị lúc đó: đượm buồn)

Chị kể tiếp: Một ngày nọ, không một lời giải thích, anh "âm thầm" về quê cưới vợ, cô dâu không phải là chị dù trước đó anh hứa hẹn với chị đủ thứ. Chị nói rằng, như bao cô gái bị người yêu "bỏ rơi" khác, chị đã rất buồn, chị thấy mình lẻ loi, cô đơn nhưng không biết trách ai? Nước mắt chỉ rơi vì nhớ anh trong những đêm vắng vì ban ngày chị bận mưu sinh... Chị nghĩ, có lẽ tại chị không đẹp, nghề chị làm không giàu, chị lại không dịu dàng, nói năng không khéo léo, quê chị gọi con gái kiểu này là "chặt to, kho mặn" và gia đình chị cũng không “truyền thống” như gia đình anh...nghĩ vậy nên chị chỉ buồn chứ không "hận" anh. (chị quy hết lỗi vào mình). Chị nói với tôi: đàn ông như khách mua hàng, họ là "thượng đế", được quyền chọn lựa "món hàng" vừa ý . (tôi thật không hiểu nổi tại sao chị lại có ý nghĩ này vì với tôi chị là người rất "ổn"). Chị nói tiếp, chị không đủ rộng lượng để cầu chúc anh hạnh phúc“với người ta” như trong tiểu thuyết ngôn tình, bởi tim chị đau vì chị chưa nghĩ rằng có ngày anh bỏ chị để lấy người khác. Trong đầu chị lúc đó chỉ có một ý nghĩ thôi thúc: phải có một cuộc sống tốt về mọi mặt thì đó mới là sự “trả thù... ngọt ngào nhất”. Nghe vậy, tôi vội cắt ngang lời chị : Vậy giờ chị đã cảm thấy... vui chưa? Chị không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi mà nói : Việc "trả thù ngọt ngào" thì không biết thế nào nhưng không hiểu sao thi thoảng trong những giấc mơ chị vẫn thấy anh, hay... ”. Nói tới đó, chị lại ngưng giữa chừng, nhưng tôi hiểu chị muốn nói điều gì. Tôi đã "bật "lại như tạt nước lạnh vào người chị: “Chị ơi, chị làm ơn tỉnh lại dùm em đi, chị mơ màng quá nên mới vậy thôi, chứ người tốt kiểu gì mà trong một phút mốt bỏ người yêu (là mối tình đầu) đi cưới vợ ? Họ không có yêu thương gì chị đâu, yêu thì đã không bỏ, thương thì đã giải thích rõ ràng vì sao nếu có uẩn khúc. Với lại, kiểu đàn ông chính kiến không rõ ràng, lấy nhau về cũng chỉ được ba bảy hăm mốt ngày là …giải tán thôi vì hôn nhân khác với tình yêu, khi cái lấp lánh ban đầu không còn là chán nhau ngay, ngoài xã hội họ bỏ nhau đầy ...đường. Chị cứ sống thoải mái như đã từng đi, suy nghĩ làm gì chuyện mơ màng cho mệt đầu, ngủ mơ chuyện nọ, chuyện kia là bình thường, em còn mơ thấy lên cung trăng yêu chú Cuội kia kìa, có sao đâu. Còn thực tế, không có ai chờ chị kiểu: “Tóc mai sợi ngắn sợi dài. Lấy nhau chẳng đặng thương hoài …ngàn năm” đâu, đời ngắn lắm, mấy ai sống được trăm năm chứ nói gì tới ngàn năm? chị cứ  ở đó mà mơ với chả tưởng." (tôi nói một tràng, đúng kiểu của tôi, không kịp cho chị phản ứng). Hình như tôi làm chị ... tuột cảm xúc, chị nói có việc bận, hẹn hôm sau nói chuyện tiếp rồi cúp máy. Tôi chẳng thấy hối hận về những gì đã nói với chị, chỉ thấy tội nghiệp cho chị, sao lại  cứ phải nặng lòng với người “bạc tình” như thế nhỉ? Gặp tôi thì ...khác nhé (olala), nghĩ vậy rồi tôi lu bu chuyện nọ, chuyện kia, quên luôn chuyện của chị.                                                 

 …Cuối tuần rồi, chị gọi lại cho tôi, chỉ nói vỏn vẹn: “anh ấy... mất rồi em ạ”, tôi đứng hình trong vài giây, hỏi lại: "mất là mất thế nào", lần này chị làm tôi ngạc nhiên: " là mất... không tìm lại thôi". Tôi lại đùa vô duyên: "đã bao giờ chị có trong tim anh ấy chưa mà mất?" nhưng ...chị kịp đã cúp máy."    (trích trong "Chuyện của chị"- HG ).

+ Lời hay: