( hoa và thơ đều nhặt trên internet)
BÀI THƠ TÌNH
(TG Hồng Giang )
"Anh lại viết ngàn lời thơ hay nhất,
Gửi cho người anh thật sự nhớ thương,
Nắng cuối hè mà sao vẫn ẩm ương,
Thiêu đốt cả con đường ta chung bước.
Chớm thu rồi lòng anh thầm ao ước,
Cho chúng mình mãi mãi được kề bên,
Dẫu gian nguy khốn khó chẳng hề quên,
Câu tình ái vững bền trong nhung nhớ.
Anh cũng biết rằng em còn trăn trở,
Bao nhiêu điều đầy nặng nợ nghĩ suy,
Chuyện hờn ghen hơn kém vẫn so bì,
Và giận dỗi những khi lòng trống vắng.
Cafe đắng bỏ thêm đường vẫn đắng,
Năm canh dài anh thức trắng năm canh,
Phải chăng là con chữ quá mong manh,
Nên thơ viết chòng chành không trọn vẹn.
Bài thơ tình nửa chừng sao ứ nghẹn,
Tìm đâu lời …
Thề hẹn ….
Của ngày xưa ! ".
*/ Những thứ phù hợp với độ tuổi của nàng lúc này:
Nghe:
+ Đủ bộ: Nón lá, túi xách, chỉ thiếu áo dài :
*/...Nàng Ju đã từng mơ khi tuổi xế chiều, nàng sẽ có một căn nhà nhỏ ở ... núi, nhưng mơ ước không biến thành hiện thực vì nhiều lẽ. Nàng Ju không thích biển, có lẽ tại nàng mạng thổ, tên húy của nàng lại là bạt ngàn ...cây, nên việc nàng thích núi có lẽ cũng là điều tự nhiên thôi.Túm váy lại là nàng thích ngắm hoa cỏ, núi rừng và cảnh vật thiên nhiên. Vậy nên khi nghĩ đến chuyện về sau (...) nàng nói với con là nàng thích được ở trên cạn! hihi. Nghe nàng nói vậy, con trai kể cho nàng nghe :
Khổng Tử nói với học trò của mình rằng:
“Người thông minh thì yêu thích nước, người nhân đức thì yêu thích núi. Người thông minh tính cách hoạt bát giống như nước, người nhân đức an tĩnh giống như núi. Người thông minh sống vui sướng, người nhân đức được trường thọ”.
Học trò hỏi tại sao ?
Khổng Tử trả lời:
"Núi quanh năm một màu xanh thẳm, cỏ cây hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, trời đất nên tươi tốt, núi nuôi dưỡng không biết bao nhiêu loài cầm thú, núi lại có thế đứng vững chắc bất di bất dịch nên núi tượng trưng sự đầy đặn sung thực và trường tồn như trời đất. Núi là biểu tượng của đạo nhân. còn :Nước, nó tự nhiên. Giống như đức tốt của con người, nó chảy từ cao xuống thấp, uốn lượn quanh co nhưng lại có phương hướng nhất định; nó giống như chính nghĩa, mãnh liệt mênh mông không bờ bến, cho dù rơi xuống vực sâu muôn trượng cũng không chút sợ hãi. Nó mềm mỏng, nhưng không có gì không thấu suốt, vạn vật nhập vào xuất ra nó mà biến thành tinh khiết tươi mới”.
Nàng chưa nghe tích này và nàng cũng không biết người xưa nói đúng hay sai ?
( hình cop trên net )