*/ Mình đọc và "kết" thơ của tác giả Phạm Hồng Giang, như kiểu món ăn hợp khẩu vị nên mỗi tháng lại nhặt về đây một bài để bạn bè cùng đọc cho cuộc sống thêm sắc màu. Cảm ơn tác giả :
Thơ tình tháng Tám
"Anh lại viết vần thơ tình tháng Tám.
Nắng cuối hè cháy rám cả cành me
Đã hết rồi còn đâu nữa tiếng ve
Se se lạnh thoảng nghe mùa thu tới.
Bởi tình ta vẫn còn xa vời vợi.
Giọt ngâu buồn chới với cạnh cầu Ô.
Chiếc lá vàng theo làn gió đẩy xô,
Chiều nặng trĩu mặt hồ lăn tăn sóng.
Vần thơ viết con chữ đầy lắng đọng.
Chữ mong chờ trông ngóng mối tình xa
Bởi nhớ nhung nên cứ mãi nhạt nhòa
Đâu có thể như là trong mộng ước.
Nhưng em ơi câu hẹn thề năm trước.
Chẳng bao giờ mình quên được đâu em,
Dẫu chiều thu mưa nắng có nhập nhèm,
Thì nỗi nhớ vẫn khát thèm nỗi nhớ.
Anh lại viết bài thơ tình duyên nợ,
Nắng mong manh...
Nhắc nhở...
Chuyện đôi mình ./ "
(Tác giả: Phạm Hồng Giang)
Chương n :
...Chàng từ từ đứng dậy, run rẩy bước tới gần nàng, ánh mắt chàng nửa như cầu khẩn nửa van lơn, hối lỗi. Chàng lướt nhẹ qua người nàng, rồi chàng đứng lại, chàng không thể cố được nữa, một dòng nước nhỏ chảy ra từ người chàng xuống sàn nhà, mùi amoniac lan tỏa trong không gian hẹp, nàng chun nhẹ chiếc mũi cao xinh xinh rồi không thể lịch sự hơn được, nàng lấy một tay che mũi, tay kia với tìm tập báo cũ, bỏ vội xuống sàn nhà để thấm chỗ nước chàng vừa thải ra...lúc này mặt chàng trông nhẹ nhàng, thánh thiện như một thiên thần, còn nàng, đôi mắt buồn sâu thẳm, trán nàng chùng lại...nàng đi kiếm đôi bao tay để dọn sạch chỗ nước kia...
Nàng nghĩ tới lời của Scarlett : "sau tất cả, ngày mai là một ngày mới" ! (olala)
... tay của nàng đã già theo năm tháng: