*/ Hôm nay 20/11, ngày Nhà giáo Việt Nam, mình sẽ gửi lời chúc sức khỏe và hoa (hoa ảo lấy trên mạng ảo! hi!hi) tới Thầy chủ nhiệm và bạn bè, em, cháu đã và đang là giáo viên, chúc mọi người luôn khỏe và bình an!
... và hôm nay cũng là 16/10 al, ngày giỗ của mẹ mình, vậy là đã 26 năm anh, chị,em chúng mình xa mẹ! 26 năm mà như vẫn thấy mẹ ở đâu đây...
Hồi đó, trước khi mất, mẹ mình có đọc và ghi âm lời tri ân của mẹ tới bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng, hàng xóm láng giềng... những người đã giúp đỡ mẹ mình về tinh thần cũng như vật chất vào những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời. Mẹ làm thơ về niềm thương, nỗi nhớ và sự lo lắng cho hai con nhỏ khi mẹ bị vướng nghịch cảnh vào những năm 1953-1954 (...hai con tôi đã ngủ hay chưa/ có chăn đắp ấm mình không biết/ gió có thương tôi thổi nhẹ vừa...). ...đó là khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời Mẹ mà mình chưa thể lột tả hết ở đây. Cuối năm 1995, khi biết bị bệnh nan y, Mẹ mình không chữa trị, đón nhận việc ra đi trong tâm thế đương nhiên, và mẹ đã đọc (anh trai ghi âm) lời tri ân và vĩnh biệt mọi người để về với Tổ tiên mà nhẹ nhàng như lời chào đi đâu đó rồi sẽ trở về! Ngày đám tang mẹ, anh trai mình mở băng cassette để mọi người dự đám tang cùng nghe, mắt ai cũng ngấn lệ, người ít tuổi thì nhớ về bà Châu, bác Châu, O Châu (tiêm), còn người lớn tuổi thì nhớ về cuộc đời gian khó, truân chuyên của mẹ mình qua từng lời đọc, dòng thơ ! (mình đã viết về cuộc đời Mẹ mình trong :"Hồi ký về Mẹ", úp đăng trong 14 bài).
...Sau ngày mẹ mất, anh trai sao ra cho mình một cuộn băng cassette để giữ làm kỷ niệm, khi nào nhớ mẹ thì mở ra nghe, nhưng muốn nghe thì phải có máy mới nghe được! Hôm rồi anh trai thâu lại và gửi cho mình qua zalo, rất tiện, tối nào muốn nghe tiếng mẹ là mình lại mở ra nghe! Cảm ơn anh đã cho mình một cảm giác rất chi là happy!
*/Càng lớn tuổi, người ta càng nhớ về quá khứ, nói văn vẻ là hoài niệm. Ngày bé mình hay nghe mẹ ngâm Kiều và trong một tấm bưu thiếp mà Ba, Mẹ mình viết tặng nhau xuân 1961, mẹ mình có ghi :
Người về chiếc bóng năm canh.
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.
Vầng trăng ai xẻ làm đôi.
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường..."
*/ Mình nghĩ, cả cuộc đời của mẹ mình đầy truân chuyên, vất vả và gần như gắn với câu của người đời dành cho những phụ nữ có chút sắc đẹp : "hồng nhan thì bạc mệnh" hay "hồng nhan thì đa truân". Vui, sướng hay đau khổ rồi ai cũng phải về với tổ tiên. Mẹ mình thì đã hết khổ vì cuộc đời, hết đau vì bệnh tật bởi đã 26 năm mẹ mình rời xa trần thế. Nói theo kiểu của OX mình hôm giỗ mẹ của chàng là :"con chúc mẹ mạnh khỏe- hạnh phúc"! Mẹ ơi! Con nhớ mẹ!