* /LỜI KHẤN CẦU :
Ngày mai, rằm tháng bảy năm Tân Sửu (2021), con tên là..., với tất cả lòng thành kính, xin cúi đầu khấn cầu các Đức chư phật, các Đấng bề trên, Cửu Huyền, thất Tổ, xin hãy phù hộ, độ trì cho mọi nhà bình an, tai qua, nạn khỏi, con cũng cầu xin cho cả nước VN và toàn thế giới dịch bệnh sớm bị tiêu trừ, để quốc thái, dân an. Con lại cầu mong các Đức chư phật, các đấng bề trên linh thiêng tiếp thêm sức lực, sự sáng suốt và nhiều may mắn đến với những người đang ở tuyến đầu chống dịch vì họ đã và đang dốc hết lực, trí, tiền, vật để đem lại bình an cho mọi nhà ! Adi đà phật - A men!
Con cũng cầu xin hương linh những người xấu số đã mất vì dịch bệnh được siêu thoát về cõi giới không còn bệnh tật, khổ, đau, mong các hương linh sớm an vị, nhìn về cõi tạm, phù hộ, độ trì cho người thân, gia đình được nhiều may mắn, bình an! Adi đà phật ! Amen!
*/ Ngày 15/7 âm lịch còn là ngày Lễ vu lan; (2 bông hoa sen trắng này để nhớ về Ba- Mẹ)
*/... TÔI YÊU SÀI GÒN!
Sài Gòn không phải quê hay "nơi chôn rau cắt rốn" của tôi, nhưng tôi đã gắn bó với SG trên 40 năm, tôi trưởng thành, từng vui, buồn, hạnh phúc (đủ các cung bậc cảm xúc) ở đây. Chưa lần nào tôi nghĩ sẽ rời xa GS, bởi tôi yêu nơi này! Những con phố trung tâm SG thân quen với tôi và các con tôi (nào đường Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Nguyễn Du, Lý Tự Trọng, Lê Thánh Tôn, Nguyễn Trung Trực rồi đường NKKN...), những hàng me già quá thân quen! Thời gian 15 năm trở lại đây là dòng sông nhỏ trước nhà, tiếng ghe, thuyền máy mỗi sáng nghe sao bình an quá đỗi! Kể sao cho hết những kỷ niệm của hơn 40 năm! Phải nói là quen như từng hơi thở của chính mình, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến một SG vắng lặng như những ngày qua, sự vắng lặng mà chẳng bình an, SG đang "bệnh"! Thương lắm SG của tôi ! Nhất định sớm thôi, SG sẽ trở lại như ngày nào, là một SG sống động, nhộn nhịp sáng đêm và cả khói bụi! Tôi yêu tất cả những gì SG có!
*/ CHO ĐI SẼ NHẬN LẠI !
Cứ nghĩ mình thuộc diện ở trong nhà là yêu ...SG! Nên chẳng dám xông xáo, tham gia trực tiếp những nhóm thiện nguyện, nhưng cũng xót xa khi đọc thấy nhiều hoàn cảnh khó khăn, nên "người già làm việc nhỏ" là âm thầm gửi online một vài hoàn cảnh, nhóm thiện nguyện góp phần nhỏ mua máy thở, oxy hỗ trợ cho các BV, hay thực tế hơn là gửi quà tới các hoàn cảnh khó khăn ở KP, chỉ một chút gọi là "lá lành đùm lá rách". Ông bà xưa nói:"một miếng khi đói bằng một gói khi no", cho đi chính là nhận (nhận lại niềm vui từ mọi người) nên làm được gì là làm, chứ tính ra việc mình làm"chẳng bõ bèn gì" so với nhiều người khác ngoài kia! (so sánh nào cũng khập khiễng).
(bị bệnh nghề nghiệp viết gì phải có một vài chứng cứ kèm theo)
Khi tiếp tục thêm đợt phong thành lần thứ bao nhiêu (không nhớ) mà mới đây nhất, trên ứng dụng zalo có áp "giúp đỡ ngay". Những yêu cầu trợ giúp đã được zalo định vị gần nơi mình ở! Con trai mở cho xem thì thấy quá nhiều màu cam xin trợ giúp gần nhà:
Đọc các tin nhắn trên đó mà không thể...ngồi yên, nào là "gia đình tôi cần lương thực và nhu yếu phẩm", hay là "gia đình tôi có 2 con nhỏ cần sữa, bỉm, lương thực"...
Con trai mình nói:"mẹ ơi hãy tìm cách giúp họ"! Mình nghĩ phải làm cách nào vừa giúp được họ mà vừa an toàn cho 2 bên vì không biết họ có ở khu bị phong tỏa không? Nhớ gần nhà có đại lý gạo mình vẫn hay mua! Gọi cho cô bán gạo kêu chở sang nhà cho 150 kg gạo chia ra 15 phần, mổi phần 10kg, và nhờ cậu chở gạo mua dùm 15 phần trứng (lúc đầu chỉ định giúp gạo cho nhanh, gọn, nhưng con gái nhắn tin bảo: mẹ cho gạo thì họ ăn với gì? nên thêm trứng)! Có gạo, trứng tại nhà rồi mới tính tiếp được: (chỗ này còn 13 phần vì gạo vừa chở tới là đã có người xin luôn trên xe)
+ Xong vụ tập kết gạo, trứng thì ngồi ôm điện thoại nhắn dò dẫm từng trường hợp mà zalo định vị gần nhà mình nhất: ví dụ:
... Cứ như vậy mình ngồi nhắn và nhận tin trả lời rồi mang gạo để sẵn trước cửa nhà, cứ nghĩ là một tin nhắn gửi đi thì chỉ có một người đến nhận sẽ an toàn! Nhưng khi chưa kết nối được người nhận những phần quà còn lại thì thấy có nhiều xe máy, xe đạp dừng trước cửa xin nhận quà...(sau mới nghĩ ra là họ thấy có người mang quà về xóm thì không cần có tin nhắn mời tới nhận họ cũng tới- mà thôi giúp ai cũng là giúp nhưng chỉ sợ nếu mà...). Mình sợ tụ tập đông người (có khi lại có F0 mà không biết, hay bị phạt chứ chẳng đùa)! Giao vội hết các phần quà còn lại thì đóng cửa! Chưa kịp ngồi thì nhận tin nhắn của một bạn vừa nhận quà về xin thêm 10 phần cho dãy trọ, không nỡ từ chối. Mình lại gọi đại lý gạo chở đến nhà thêm 100 kg (10 phần), giao gạo kèm thêm tiền mua nước tương vì mình hết ...trứng! hihi :
10 phần gạo tặng thêm cho một dãy phòng trọ :
2 bạn đến chở gạo về phòng trọ và nói con sẽ chụp hình gửi cô...làm tin! hihi
....mình nói không cần gửi hình nhưng bạn ấy vẫn gửi (nhiều hình nhưng mình úp 3 tấm đại diện) khi mọi người nhận quà, nhìn họ cười mà sao thương quá, toàn các bạn trẻ mất việc nhưng vẫn ráng trụ lại chờ cho SG "khỏe"
*/ Nghĩ làm vậy là tạm yên lòng, tối ngủ ngon! Sáng hôm sau mắt nhắm mắt mở thấy tin nhắn của người lạ trên zalo (mà nhắn lúc 0 giờ 33 nha)
và một bạn khác có 2 bé cần sữa :
Chưa tới 7 giờ sáng, nóng lòng vì nghe "con con không có sữa uống", bạn ấy có gửi hình con cho mình xem thì thấy xấp xỉ tuổi Kem, vội nai nịt an toàn ra đườg đi tìm sữa cho các bé , nhưng sớm quá chưa ai bán, phải về chờ, thì bạn ấy nhắn tiếp :"cô ơi, con chờ tin của cô" , hơn 8 giờ lại ra đường vác sữa về, nhắn tin cho 2 nhà đến nhận về cho con uống tạm (cũng cầm cự được dăm ngày chờ người khác giúp vì đèn trên zalo của họ vẫn hiện màu cam xin trợ giúp)
...Thấy anh này đi cái xe lôi đến lấy mấy chục bịch sữa,tò mò mình hỏi anh đi xe này ngày thường làm gì, nói: "con bán trái cây dạo, giờ ở nhà ngồi không" (anh này hôm qua có nhận gạo, trứng và cho thêm ít tiền vì có 2 con nhỏ), nay gọi cho thêm sữa:
Hoàn cảnh nào cũng rất... hoàn cảnh, và ngoài kia còn nhiều lắm các hoàn cảnh khó khăn, ứng dụng zalo báo là có trên 10 ngàn yêu cầu cần trợ giúp. Việc mình làm mới rồi (tặng 250 kg gạo, nước tương, trứng và sữa) chỉ như một phần của hạt muối (chứ chưa được nguyên hạt! ahu!hu)!Coi như chung tay, góp gió thành bão vậy! Cầu mong cho dịch bệnh qua nhanh!
*/ Chiều, đang quét sân thì nghe có tiếng radio ở đâu gần lắm, nhìn qua khe cửa, có cụ già, không biết ở đâu xuất hiện (như bà tiên) ngồi cửa nhà hàng xóm nghe ca cổ rất chi là bình an (vội mang ra biếu cụ cái bánh giò, bịch khẩu trang và ít tiền)
Hình chụp lén qua ô cửa rào (vì cụ đang ngồi rất thư thái, chạy ra giơ ĐT xin chụp thì vô duyên quá)
Cụ đang cất khẩu trang, tiền vào túi đựng bánh giò mình cho:
*/ CUỘC SỐNG VỐN VÔ THƯỜNG
Nói về đề tài vô thường thì ...vô số kể! Hiểu sơ sơ về vô thường thì kiểu như: mặt trời mọc rồi lặn; trăng đầy rồi khuyết; hoa nở rồi tàn... và con người được sinh ra rồi sẽ ...chết hay sang cảnh giới khác hay sang đâu đó... Chuyển sang đâu thì chưa biết, khoa học cũng chưa chứng minh được. (chết có mất đi hay không thì tùy theo suy nghĩ và cách hiểu của ...mỗi người, chứ vụ chết rồi đi đâu thì còn mông lung lắm vì chưa ai chết rồi trở về kể lại cả).
Còn nhớ hồi lâu lắm rồi có học định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng:"Năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc từ vật này sang vật khác" (sau đó khi học luật có học liên quan vấn đề này hay thảo luận và chọc nhau là: tiền không mất đi, chỉ chuyển từ người này sang người khác, từ dạng này sang dạng khác). Lúc trẻ học nhiều thứ lắm, giờ nhớ nhất mỗi định luật này...!
Mấy hôm rồi nhận toàn tin không vui (là vô thường mà không muốn chấp nhận), có người bạn cùng quê, học trên một lớp, cùng sống ở SG (vài năm mới gặp nhau lần khi bạn bè chung có cưới con hay nhà có giỗ chạp...). Hôm 13/8 nhận tin bạn qua đời vì covid (cả nhà 3 người bị hết- 2 vợ chồng bạn hiếm muộn, mãi mới có được 1 cậu con trai năm nay 14 tuổi). Đang buồn vì cậu bạn hiền lành, dễ thương ra đi trong cô đơn! Bạn bè chung mấy hôm đang trao đổi qua lại vì tiếc thương bạn và cầu mong cho vợ, con bạn bình an qua cơn bệnh! Ai dè sáng 17/8 nhận tin vợ bạn cũng ra đi theo chồng luôn rồi! Mấy đêm mình không ngủ được vì hễ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh về vợ chồng bạn!
Con bạn sẽ sao đây khi đối diện với thực tế nghiệt ngã này, mất đi cả bố và mẹ như vầy thì quá đau xót! Giờ thì các, cô, chú bạn của bố, mẹ con đang ngày đêm cầu mong cho con khỏe lại, rồi tính tiếp sau con nhé! Nỗi đau này quá lớn nhưng nhất định con sẽ vượt qua! Mình gọi điện thoại cho anh trai của bạn để chia buồn và ... mình đã khóc! Thương các bạn quá chừng, cuộc sống vô thường và khắc nghiệt, bao nhiêu điều còn dang dở chưa làm xong, con hai bạn lại còn quá nhỏ dại! T. ơi, C. ơi sao nỡ vội vàng ra đi....!
(nhớ lắm nụ cười hiền lành và giọng nói nhẹ nhàng của T)
Một nén tâm nhang gửi theo hai bạn:
Hai vợ chồng ra đi thanh thản - hãy phù hộ cho con trai của các bạn mau khỏe lại! Nhớ nhé! T. ơi- C. ơi!