Trang

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

LINH TINH MÙA DỊCH!

  + Gần 3 tháng phong thành (31/5 đến nay sắp hết  tháng 8) từ chỉ thị 15 rồi 16, rồi 16 + (2 lần) và giờ thì 16 plus! Dịch bệnh vẫn hoành hành và ngày càng căng thẳng! Chỉ biết ngồi trong nhà và cầu nguyện cho dịch bệnh lui nhanh, mọi nhà bình an!

                                                      

 + Đàn chim bồ câu sáng nào cũng chao liệng trước nhà tìm thức ăn, trước dịch có nhiều nhà mua thóc đổ cho chim ăn (nhìn vui mắt), nay người còn lo trữ gạo, thức ăn và lo dịch bệnh , không ai nhớ đến chim ngoài chủ nuôi chúng! đói nên chúng cứ bay tới bay lui! nghĩ cũng tội mà biết sao giờ?

 + Nhiều khi đầu óc trống rỗng, không muốn nghĩ gì, đã vậy mà còn có những cuộc điện thoại mời mua nhà, đất, nghe  phát cáu!

+ Có cô em họ, gọi bảo: chị ơi chỗ em nghèo nên giờ người ta cho chích vắc xin TQ, (???), em có nên chích không? (mình cười như mếu vì suy nghĩ ấu trĩ của cô ấy), trả lời: tùy, cho ví dụ cụ thể: một bên là vực sâu, một bên là sơi dây (cho dù là không chắc như mấy cái dây kia đi chăng nữa thì đó cũng là cơ hội để không rơi xuống vực, còn như lý luận theo kiểu Chí Phèo là em già rồi chết cũng được thì khỏi làm gì cả cứ ngồi đấy!) haizzza! đau hết cả cái đầu...lâu!

+ Hôm rồi, sáng dậy dọn phòng cho OX, thấy cái áo rơi dưới đất, cầm treo lên thì thấy ...khai! lau dọn xong hỏi OX, thì chàng bảo khuya hôm qua con Lu lên đó ...đái! (Lu thì ở tít ngoài sân, từ sân vào tới nhà còn 2- 3 lớp cửa thì Lu...bay vào hay sao? thấy có gì đó sai sai), chiều, từ tốn hỏi chàng là ai tè vào cái cây treo quần áo nhỉ, chắc không phài LU...; chàng bảo đúng rồi, ai tè chứ không phải Lu (hi!hi); còn ai trồng khoai đất này; hỏi thêm nữa thì chàng bảo không biết, không nhớ! Ngồi lúc hỏi lại thì chàng thành thật ...khai báo: tối qua chàng dậy và không biết đang ở đâu, ngỡ đó là nhà vệ sinh, tè tí thì chợt nhận ra không phải nên lấy cái áo thấm và ...đi ngủ tiếp! sáng quên x.óa d.ấu vết! hihi! (mình đã giải o.an cho Lu rồi). Tối phải mở đèn trong toilet sẵn! (ta nói cái gì đến là đến thôi- vui cũng đến mà buồn bực gì nó cũng tới- biết tự mà chọn cảm xúc).

+ Một sáng "xấu trời" khác, tập thể dục xong tính tưới cây thì không có nước, chợt nhớ hai hôm rồi không nghe tiếng máy bơm nước!Kiểm tra các phòng khác thì áp lực yếu! Haizzza! thôi rồi Lượm ơi! Chắc là máy bơm hư hoặc phao báo hết nước ở bồn trên lầu hư (bồn nước dưới nhà vẫn đầy)! Trước mắt là ì ạch xách một xô nước lên tầng thượng tưới cây rồi tính tiếp! Hai mẹ con kiểm tra máy bơm theo kiểu "nhìn bằng mắt thường" chứ có biết mô tê gì, kêu con trai leo lên tầng kiểm tra phao trên bồn nước, mọi thứ vẫn tậm tịt! Thôi kệ, mang quần áo ra sân giặt tay, ăn trưa xong thì mang chén bát ra sân rửa, còn tắm...thì xách nước vào phòng tắm dưới cùng, còn một ít nước trên bồn sẽ dành cho OX sử dụng tại phòng khỏi đi tới đi lui, khi nào hết sạch thì tính tiếp! Giờ ai đến sửa được, tạm thời sinh hoạt không bình thường thôi! chỉ có con Lu thì vui ra mặt vì có người ngồi ngoài sân với nó!    


                                                           Thật là chán chả buồn...chết:(hi!hi)
Chiều xuống nhà  bật mở lại mấy cái công tắc điện chỗ có máy bơm xem có gì mới mẻ không thì nghe tiếng máy bơm nước, ta nói nghe cứ như tiếng pháó hội! Phù!Thở phào nhẹ nhõm!

+Kiểu gì thì chim vẫn hót và hoa vẫn nở và người vẫn phải ...ăn:

                                                

                         
  + Rau khoai lang: (có củ khoai mọc mầm, bỏ lên gốc cây mai và...một ngày đẹp trời thấy nó lên xanh um- nghĩ tới món canh rau lang- cà pháo)

                                                        

                            hái ngay và luôn được đúng một nắm: 

                         
                   Canh rau lang- cà pháo thành hiện thực:
                       
Chuẩn bị dưa, cà  để yên tâm: "ở đâu ở yên đó":
                     
            Không ăn thì xay ra uống cho nhanh:
               
           
             
Đậu đen nấu đường phèn:
                
  + Hồi con cái còn bé, nhà có cái nhiệt kế bằng thủy ngân. Sau mấy chục năm, giờ mình vẫn giữ, hôm tình hình dịch căng mới mang ra ...có gì còn có cái mà dùng: 


  .... Rồi tình hình dịch căng thẳng hơn, kêu con trai mua dụng cụ đo oxy trong máu, mua luôn cái nhiệt kế điện tử cho dễ...xài. Nhà đã có sẵn máy đo huyết áp, vậy là đủ bộ cho người già :


*/ Trước giờ G (0 giờ ngày 23/8 đáng nhớ), cũng như mọi người, mình lao ra đường để mua lương thực, thực phẩm:
                                                               (chợ cư xá như ngày thường)
          

                  Đi ra ngoài đường hơn.. hai lần ( theo luật là ..nhiều lần! hihi!) và thấy gì mua đó: 

                                      

Bày ra sắp thành tiệm ...tạp hóa:
                                       

                                                
                                     (cô bán thịt quen mang tới nhiêu lấy nhiêu..không úp hình vì  ...nhiều)

                 Chiều 22/8 mới phát hiện ra hàng xóm trước cửa bán...gạo, bê luôn bao khỏi lo ...hết :
                                                   
                                              Sang ngày 23 thì nghe nói có bộ đội đi chợ dùm...! 
                                     (phải chi đừng mua vội là gặp anh bộ đội rồi) ha!ha (tật mê zai chẹp khó bỏ)
Xét nghiệm toàn khu phố sau ngày 23/8: 
 
Giờ ở quê có khi lại bình an hơn: (hình này chôm): 

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2021

SAM SANG TUỔI MỚI !

 */ Hôm nay (24/8) là ngày sinh nhật tròn 8 tuổi của Sam!  Bà ngoại viết vài dòng chúc mừng sinh nhật Sam! Ông, bà và cậu chúc con luôn vui vẻ bên gia đình nhỏ, chăm học và nghe lời người lớn!(học thì tùy theo sức của mình,làm người bình thường là tốt rồi Sam ạ- bà nghĩ thế!).

  Do tình hình dịch bệnh ở SG đang căng thẳng nên tâm trạng bà ngoại của Sam cũng bất an (dù không muốn) nên nhiều khi cảm xúc chi phối lý trí, mai này lớn lên Sam đọc những bài bà viết cho Sam thì Sam đừng hỏi tại sao như vậy nhé!

                                                     Chàng trai năm ấy giờ đã ...trưởng thành:

                                                   


                                           

 + Sam à, như vậy là con đã tròn 8 tuổi và bắt đầu bước sang tuổi thứ 9, bằng tuổi cậu ngày bà đi công tác xa nhà lần đầu tiên (3 tuần ở HN), bà lên xe ra sb mà cậu VP nước mắt lưng tròng rồi dặn :"mẹ ơi, một ngày mẹ nhớ gọi điện thoại cho con 3 lần nha mẹ" (bà đã giữ lới hứa với cậu dù hồi đó bà chưa có ĐTDĐ, bà phải đi bộ khá xa từ chỗ ở ra trạm điện thoại công cộng một ngày 3 lần: sáng, trưa và tối chủ yếu là để cậu được nghe tiếng của bà, Sam biết không, có những tối, trời HN mùa đông rất lạnh kèm mưa, bà vẫn đi vì bà muốn cậu của con an lòng là lúc nào cũng có mẹ bên cạnh! Bà dài dòng như vậy là để Sam biết rằng mẹ nào cũng yêu con như nhau)! Giờ bà thấy Sam cũng yếu đuối như cậu, thích nhẹ nhàng, thích động viên và khích lệ...! Bà hồi ấy còn nặng gánh cơm áo nên nhiều khi cậu cũng bị rầy la khi mắc lỗi! Nếu con cũng bị như cậu thì đừng buồn nghe Sam, nhiều khi người lớn bận lo chuyện lớn nên chưa  để ý đến cảm xúc của con thôi! Bà thương Sam nhiều như thương cậu ngày bé, chỉ muốn được ôm Sam vào lòng khi nghe mẹ Sam nói Sam đang buồn! (Bà đã dặn mẹ con hãy làm thế với con rồi- hãy mạnh mẽ lên nhé chàng trai của bà)! Và con cũng đừng lo lắng việc ông ngoại quên tên con Sam nhé vì con luôn trong tim của ông, con là "quả táo đầu cành" của ông bà ngoại mà, Sam nhớ không? Người già, nhớ quên là chuyện thường, như hơi thở vậy thôi, không có gì đặc biệt! Lớn hơn tí nữa con sẽ hiểu vạn vật vô thường (là luôn thay đổi- ông, bà cũng không ngoại lệ).

+ Sắp vào năm học mới (theo lệ thường thì mùng 5/9 khai giảng), năm nay dịch bệnh hoành hành, chắc các con không có lễ khai giảng trực tiếp như mọi năm, thật buồn vì như vậy các con không được gặp Thầy, Cô và bạn bè! con sẽ học online một mình một máy, phải ráng thôi lên Sam ạ! Khó khăn nào rồi cũng phải qua, điều đó là chắc chắn! Ngoài kia hoa phượng đã tàn rồi, ve cũng hết kêu rồi, mọi thứ đang bắt đầu cho những điều mới mẻ hơn ở phía trước! Con vào lớp 3, đồng nghĩa với việc con sẽ tiếp thu thêm nhiều kiến thức mới! Lên lớp thì con nhớ vâng lời Thầy, cô, yêu mến bạn bè; Ở nhà thì con nhớ kính trên, nhường dưới, đơn giản, dễ hiểu là biết nghe lời ông bà, ba mẹ và luôn nhớ"...làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa..." hay "một điều nhịn là chín điều lành" (hi!hi), yêu thương và nhường nhịn cô em "đáo để" của con! Tuổi lên 9 bà dặn con những điều đó là nhiều rồi! Lớn lên con sẽ phải làm nhiều điều khó hơn! Can đảm lên chàng trai bé nhỏ của bà! Biết yêu thương con sẽ được yêu thương!

                                           

                                            

                                           

*/ Hơn một tháng rồi vì dịch bệnh, ông bà và cậu chưa gặp Sam- Kem, sinh nhật Sam bà gửi quà online nhé! (hi!hi). Khi SG bình an trở lại, bà sẽ làm món ăn mà Sam thích để mừng tuổi mới của Sam! Ông, bà ngoại và cậu yêu Sam thật nhiều!

                                                  Bà tặng SN Sam (hình) hoa lan bà trồng nhé:


Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2021

RẰM THÁNG BẢY ! (2021)

  * /LỜI KHẤN CẦU :

 Ngày mai, rằm tháng bảy năm Tân Sửu (2021), con tên là..., với tất cả lòng thành kínhxin cúi đầu khấn cầu các Đức chư phật, các Đấng bề trên, Cửu Huyền, thất Tổ, xin hãy phù hộ, độ trì cho mọi nhà bình an, tai qua, nạn khỏi, con cũng cầu xin cho cả nước VN và toàn thế giới dịch bệnh sớm bị tiêu trừ, để quốc thái, dân an. Con lại cầu mong các Đức chư phật, các đấng bề trên linh thiêng tiếp thêm sức lực, sự sáng suốt và nhiều may mắn đến với những người đang ở tuyến đầu chống dịch vì họ đã và đang dốc hết lực, trí, tiền, vật để đem lại bình an cho mọi nhà ! Adi đà phật - A men!

Con cũng cầu xin hương linh những người xấu số đã mất vì dịch bệnh được siêu thoát về  cõi giới không còn bệnh tật, khổ, đau, mong các hương linh sớm an vị, nhìn về cõi tạm, phù hộ, độ trì cho người thân, gia đình được nhiều may mắn, bình an!  Adi đà phật ! Amen!                                                             

 */ Ngày 15/7 âm lịch còn là ngày Lễ vu lan; (2 bông hoa sen trắng này để nhớ về Ba- Mẹ) 

*/...   TÔI YÊU SÀI GÒN!

Sài Gòn không phải quê hay "nơi chôn rau cắt rốn" của tôi, nhưng tôi đã gắn bó với SG trên 40 năm, tôi trưởng thành, từng vui, buồn, hạnh phúc (đủ các cung bậc cảm xúc) ở đây. Chưa lần nào tôi nghĩ sẽ rời xa GS, bởi tôi yêu nơi này! Những con phố trung tâm SG thân quen với tôi và các con tôi (nào đường Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Nguyễn Du, Lý Tự Trọng, Lê Thánh Tôn, Nguyễn Trung Trực rồi đường NKKN...), những hàng me già quá thân quen! Thời gian 15 năm trở lại đây là dòng sông nhỏ trước nhà, tiếng ghe, thuyền máy mỗi sáng nghe sao bình an quá đỗi! Kể sao cho hết những kỷ niệm của hơn 40 năm! Phải nói là quen như từng hơi thở của chính mình, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến một SG vắng lặng như những ngày qua, sự vắng lặng mà chẳng bình an, SG đang "bệnh"! Thương lắm SG của tôi !  Nhất định sớm thôi, SG sẽ trở lại như ngày nào, là một SG sống động, nhộn nhịp sáng đêm và cả khói bụi! Tôi yêu tất cả những gì SG có!




*/  CHO ĐI SẼ NHẬN LẠI !
Cứ nghĩ mình thuộc diện ở trong nhà là yêu ...SG! Nên chẳng dám xông xáo, tham gia trực tiếp những nhóm thiện nguyện, nhưng cũng xót xa khi đọc thấy nhiều hoàn cảnh khó khăn, nên "người già làm việc nhỏ" là âm thầm gửi online một vài hoàn cảnh, nhóm thiện nguyện góp phần nhỏ mua máy thở, oxy  hỗ trợ cho các BV,  hay thực tế hơn là gửi quà tới các hoàn cảnh khó khăn ở KP, chỉ một chút gọi là "lá lành đùm lá rách". Ông bà xưa nói:"một miếng khi đói bằng một gói khi no", cho đi chính là nhận (nhận lại niềm vui từ mọi người) nên làm được gì là làm, chứ tính ra việc mình làm"chẳng bõ bèn gì" so với nhiều người khác ngoài kia! (so sánh nào cũng khập khiễng). 
        (bị bệnh nghề nghiệp viết gì phải có một vài chứng cứ kèm theo)
                                                          

  Khi tiếp tục thêm đợt phong thành lần thứ bao nhiêu (không nhớ) mà mới đây nhất, trên ứng dụng zalo có áp "giúp đỡ ngay". Những yêu cầu trợ giúp đã được zalo định vị gần nơi mình ở! Con trai mở cho xem thì thấy quá nhiều màu cam xin trợ giúp gần nhà:                        

Đọc các tin nhắn trên đó mà không thể...ngồi yên, nào là "gia đình tôi cần lương thực và nhu yếu phẩm", hay là "gia đình tôi có 2 con nhỏ cần sữa, bỉm, lương thực"...
Con trai mình nói:"mẹ ơi hãy tìm cách giúp họ"! Mình nghĩ phải làm cách nào vừa giúp được họ mà vừa an toàn cho 2 bên vì không biết họ có ở khu bị phong tỏa không? Nhớ gần nhà có đại lý gạo mình vẫn hay mua! Gọi cho cô bán gạo kêu chở sang nhà cho 150 kg gạo chia ra 15 phần, mổi phần 10kg, và nhờ cậu chở gạo mua dùm 15 phần trứng (lúc đầu chỉ định giúp gạo cho nhanh, gọn, nhưng con gái nhắn tin bảo: mẹ cho gạo thì họ ăn với gì? nên thêm trứng)! Có gạo, trứng tại nhà rồi mới tính tiếp được: (chỗ này còn 13 phần vì gạo vừa chở tới là đã có người xin luôn trên xe) 

+ Xong vụ tập kết gạo, trứng thì ngồi ôm điện thoại nhắn dò dẫm từng trường hợp mà zalo định vị gần nhà mình nhất: ví dụ:


 ... Cứ như vậy mình ngồi nhắn và nhận tin trả lời rồi mang gạo để sẵn trước cửa nhà,  cứ nghĩ là một tin nhắn gửi đi thì chỉ có một người đến nhận sẽ an toàn! Nhưng khi chưa kết nối được người nhận những phần quà còn lại thì thấy có nhiều xe máy, xe đạp dừng trước cửa xin nhận quà...(sau mới  nghĩ ra là họ thấy có người mang quà về xóm thì không cần có tin nhắn mời tới nhận họ cũng tới- mà thôi giúp ai cũng là giúp nhưng chỉ sợ nếu mà...). Mình sợ tụ tập đông người (có khi lại có F0 mà không biết, hay bị phạt chứ chẳng đùa)! Giao vội hết các phần quà còn lại thì đóng cửa! Chưa kịp ngồi thì nhận tin nhắn của một bạn vừa nhận quà về xin thêm 10 phần cho dãy trọ, không nỡ từ chối. Mình lại gọi đại lý gạo chở đến nhà thêm 100 kg (10 phần), giao gạo kèm thêm tiền mua nước tương vì mình hết ...trứng! hihi :                             
10 phần gạo tặng thêm cho một dãy phòng trọ : 
                                           
                              2 bạn đến chở gạo về phòng trọ và nói con sẽ chụp hình gửi cô...làm tin! hihi

....mình nói không cần gửi hình nhưng bạn ấy vẫn gửi (nhiều hình nhưng mình úp 3 tấm đại diện) khi mọi người nhận quà, nhìn họ cười mà sao thương quá, toàn các bạn trẻ mất việc nhưng vẫn ráng trụ lại chờ cho SG "khỏe"


*/ Nghĩ làm vậy là tạm yên lòng, tối ngủ ngon! Sáng hôm sau mắt nhắm mắt mở thấy tin nhắn của người lạ trên zalo (mà nhắn lúc 0 giờ 33 nha)


và một bạn khác có 2 bé cần sữa :

Chưa tới 7 giờ sáng, nóng lòng vì nghe "con con không có sữa uống", bạn ấy có gửi hình con cho mình xem thì thấy xấp xỉ tuổi Kem, vội nai nịt an toàn ra đườg đi tìm sữa cho các bé , nhưng sớm quá chưa ai bán, phải về chờ, thì bạn ấy nhắn tiếp :"cô ơi, con chờ tin của cô" , hơn 8 giờ lại ra đường vác sữa về, nhắn tin cho 2 nhà đến nhận về cho con uống tạm (cũng cầm cự được dăm ngày chờ người khác giúp vì đèn trên zalo của họ vẫn hiện màu cam xin trợ giúp)


...Thấy anh này đi cái xe lôi đến lấy mấy chục bịch sữa,tò mò mình hỏi anh đi xe này ngày thường làm gì, nói: "con bán trái cây dạo, giờ ở nhà ngồi không" (anh này hôm qua có nhận gạo, trứng và cho thêm ít tiền vì có 2 con nhỏ), nay gọi cho thêm sữa:


Hoàn cảnh nào cũng rất... hoàn cảnh, và ngoài kia còn nhiều lắm các hoàn cảnh khó khăn, ứng dụng zalo báo là có trên 10 ngàn yêu cầu cần trợ giúp. Việc mình làm mới rồi (tặng 250 kg gạo, nước tương, trứng và sữa) chỉ như một phần của hạt muối (chứ chưa được nguyên hạt! ahu!hu)!Coi như chung tay, góp gió thành bão vậy! Cầu mong cho dịch bệnh qua nhanh!


*/ Chiều, đang quét sân thì nghe có tiếng radio ở đâu gần lắm, nhìn qua khe cửa, có cụ già, không biết ở đâu xuất hiện (như bà tiên) ngồi cửa nhà hàng xóm nghe ca cổ rất chi là bình an (vội mang ra biếu cụ cái bánh giò, bịch khẩu trang và ít tiền)
Hình chụp lén qua ô cửa rào (vì cụ đang ngồi rất thư thái, chạy ra giơ ĐT xin chụp thì vô duyên quá)

Cụ đang cất khẩu trang, tiền vào túi đựng bánh giò mình cho:

*/  CUỘC SỐNG VỐN VÔ THƯỜNG
  Nói về đề tài vô thường thì ...vô số kể! Hiểu sơ sơ về vô thường thì kiểu như: mặt trời mọc rồi lặn; trăng đầy rồi khuyết; hoa nở rồi tàn... và con người được sinh ra rồi sẽ ...chết hay sang cảnh giới khác hay sang đâu đó... Chuyển sang đâu thì chưa biết, khoa học cũng chưa chứng minh được. (chết có mất đi hay không thì tùy theo suy nghĩ và cách hiểu của ...mỗi người, chứ vụ chết rồi đi đâu thì còn mông lung lắm vì chưa ai chết rồi trở về kể lại cả).
 Còn nhớ hồi lâu lắm rồi có học định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng:"Năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc từ vật này sang vật khác" (sau đó khi học luật có học liên quan vấn đề này hay thảo luận và chọc nhau là: tiền không mất đi, chỉ chuyển từ người này sang người khác, từ dạng này sang dạng khác). Lúc trẻ học nhiều thứ lắm, giờ nhớ nhất mỗi định luật này...! 
Mấy hôm rồi nhận toàn tin không vui (là vô thường mà không muốn chấp nhận), có người bạn cùng quê, học trên một lớp, cùng sống ở SG (vài năm mới gặp nhau lần khi bạn bè chung có cưới con hay nhà có giỗ chạp...). Hôm 13/8 nhận tin bạn qua đời vì covid (cả nhà 3 người bị hết- 2 vợ chồng bạn hiếm muộn, mãi mới có được 1 cậu con trai năm nay 14 tuổi). Đang buồn vì cậu bạn hiền lành, dễ thương ra đi trong cô đơn! Bạn bè chung mấy hôm đang trao đổi qua lại vì tiếc thương bạn và cầu mong cho vợ, con bạn bình an qua cơn bệnh! Ai dè sáng 17/8 nhận tin vợ bạn cũng ra đi theo chồng luôn rồi! Mấy đêm mình không  ngủ được vì hễ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh về vợ chồng bạn! 
Con bạn sẽ sao đây khi đối diện với thực tế nghiệt ngã này, mất đi cả bố và mẹ như vầy thì quá đau xót! Giờ thì các, cô, chú bạn của bố, mẹ con đang ngày đêm cầu mong cho con khỏe lại, rồi tính tiếp sau con nhé! Nỗi đau này quá lớn nhưng nhất định con sẽ vượt qua! Mình gọi điện thoại cho anh trai của bạn để chia buồn và ... mình đã khóc! Thương các bạn quá chừng, cuộc sống vô thường và khắc nghiệt, bao nhiêu điều còn dang dở chưa làm xong, con hai bạn lại còn quá nhỏ dại! T. ơi, C. ơi sao nỡ vội vàng ra đi....!

(nhớ lắm nụ cười hiền lành và giọng nói nhẹ nhàng của T)

Một nén tâm nhang gửi theo hai bạn:
 Hai vợ chồng ra đi thanh thản - hãy phù hộ cho con trai của các bạn mau khỏe lại! Nhớ nhé! T. ơi- C. ơi!