*/Năm nào cũng vậy, cứ qua tết, khi tiết trời giao mùa là mình lại bệnh (Tây gọi là cúm mùa). Người cứ lử khử lừ khừ như gà rù, giọng khản đặc!Uống, ngậm đủ các thể loại thuốc, nước giá đỗ ...nhưng cứ phải đủ “quy trình” mới khỏi! haizzza, đang mùa dịch covid nghe thấy bệnh là sợ, không sốt và dù ăn cháo thì ngày vẫn xơi đủ 3 bữa, mùi vị gì cũng không mất nên biết là bị cảm như mọi năm thôi! Mọi lần bệnh còn chụp hình cháo với cả nước xông nọ kia úp minh hoạ, giờ thì cảm xúc nó đi đâu mất hết, sang năm con trâu không muốn viết lách gì! Chì muốn làm người già là xem phim, đọc sách và đi ra đi vào! già cmn thật rồi! Có mấy câu thơ của tác giả Mặc Giang hợp với kiểu của mình:
“Loay hoay cho hết một ngày
Một ngày đã hết loay hoay vẫn còn
Ngay từ tấm bé tí hon
Đến trăm tuổi hạc cũng còn loay hoay...”
*/Có những thứ đã buông mà chưa bỏ được nên dù bệnh cũng cứ phải lao xe ra đường bất kể giờ nào trong ngày khi có người gọi! Xử lý việc nọ việc kia cứ như đúng rồi, và hôm nay thì mọi việc đã đâu vào đấy. Người sống lâu thì già, yếu, đồ vật xài lâu năm thì hư hỏng phải sữa chữa, bảo trì đó là lẽ đương nhiên! Cứ nghĩ tích cực đi thì mọi thứ sẽ khác hơn: