Trang

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

NHẬT KÝ... !


...Ngày 06/8/2018 (thứ 2) : Vậy là Ba mình nằm viện  đã 2 tháng, hôm mùng 02/8 BS nói sức khỏe ông ổn định nên tuần sau cho ông ra viện...
Cậu giúp việc của ông ở quê lên hôm qua, cậu ấy nhìn rất mệt mỏi vì mất ngủ, cậu ấy chỉ định về vài ngày làm thôi nôi cho con rồi lên nhưng bà ngoại cậu ấy mất nên phải ở lại lo đám tang, nghe tin ba mình phải ra viện cậu ấy lên SG ngay nên chưa kịp nghỉ ngơi gì cả! Mấy hôm vắng cậu ấy nhìn ông có vẻ buồn, có lẽ là ông nhớ cậu ấy mà không nói ra, theo cô gv mới kể thì ông ít ngủ và chỉ ngủ ngồi (chắc nằm khó thở), mỗi lần mình hay bất cứ ai vào thăm ông đều kêu nhấc gối, trở gối, nhấc chân, trở chân cho ông liền liền, vừa trở gối cho ông xong, mình vừa quay lưng là ông lại kêu tiếp, tóm lại ông không cho bất cứ ai (dù người lạ) ngồi yên, có lẽ do nằm một chỗ lâu ngày, chân bị gãy đau nên ông bứt rứt, khó chịu. Mình muốn nói chuyện với cháu gv một lúc cũng không được vì ông cứ gọi liên tục, mình nói: Ba cho con nói chuyện công việc với cháu ấy 1 tí rồi con lật gối sau, ông bảo cứ lật gối cho ông xong rồi nói chuyện, mình nói Ba niệm Phật 10 lần thì con hoặc cháu gv sẽ lật gối, ông niệm được đến 5 là kêu đủ 10 lần rồi! ahu!hu. Ông như vậy mình biết các cháu giúp việc rất mệt mỏi, nhưng ông không cần biết tới điều đó. Cô giúp việc mới (làm thế cậu gv kia 1 tuần) theo mình biết thì khi không có người nhà vào thăm ông, cô ấy sẽ ra ngoài ngồi vì ở trong phòng không thể nào yên một phút giây nào cả. Mình đã mang thuốc an thần vào cho ông uống mà không xi nhê vì anh ba mình nói ở nhà ông uống thuốc an thần liều cao hơn! haizzzza!
...Hồi ông mới vào viện thì có ngày mình lên viện 2 lần, rồi sau ngày 1 lần, khi ông ổn định thì 2 ngày lên 1 lần, sau đó tuần 2 lần (thứ 5 và chủ nhật), còn các ngày khác thì anh, chị và các cháu vào. Mình vào viện chủ yếu là tiếp tế thức ăn, trái cây và đủ thứ linh tinh khác cũng như động viên tinh thần các cháu gv, còn ông thì đã có BS, y tá chăm sóc tận tình
...Hôm nay mình được ủy quyền của gia đình lên gặp BS xin cho ông tiếp tục nằm viện vì sợ ông về nhà rồi lại phải vào viện tiếp mà chân ông gãy việc đưa ông di chuyển rất khó khăn. (cậu giúp việc chỉ chăm ông ở BV chứ không chịu theo ông về nhà- những người gv nói chung họ không thích theo người bệnh về nhà vì ở BV họ tự do hơn...). Nghe mình trình bày đủ các lý do...BS đồng ý cho xuất viện tại chỗ! (làm thủ tục ra viện rồi nhập trở lại luôn). Ông thì chẳng còn quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh, con, cháu muốn làm gì thì làm...... Dạo này sức khỏe ông tạm ổn nhưng vào  thăm nhìn hơi sốc bởi ông bị buộc dây cả tay, chân cố định vào giường vì ông  "quậy" cứ lấy tay giật dây, kim  truyền nước!

...15 giờ ngày 03/9/2018: Trời xám xịt, âm u muốn mưa, con trai mình chở mình bằng xe máy, mình ôm theo cái nồi làm tỏi đen mới mua để tặng ...từ mẫu! (vì người ấy thích)
Ghé nhà chị Hai trước để bàn về chuyện tiền công trả cho cậu giúp việc vì chị Hai không đồng ý để một mình mình trả khoản này (một tháng lương của người gv gấp vài lần lương hưu của người bình thường và hơn lương hưu của mình vài triệu) mà muốn mấy chị em cùng chung tay, góp sức. Như vậy sang tháng 9 thì mình và chị hai trả 2 tuần đầu tháng, còn 2 tuần cuối tháng sẽ do anh Ba trả (vì a3 quản lý tài chính của Ba), mình kiêm thêm công tác ngoại giao để mong Ba được chăm sóc tốt nhất về sức khỏe! Sau đó 2 mẹ con đi thăm Má, nói với  vc anh Ba việc thay đổi cách trả tiền lương cho gv. 

...06 giờ ngày 13/9/2018 (thứ 5): Mình vào viện thì thấy Ba đã bớt "quậy", không bị buộc tay, chân nữa và ông tự ngồi dậy được ở trên giường, hôm trước đưa tiền để cậu gv kêu thợ lên hớt tóc cho 2 ông cháu nên hôm nay nhìn cả 2 đều "đẹp trai" ra, anh y tá vào chích thuốc ghẹo là : Cậu trai trẻ nuôi chàng trai già !

...Ngày 16/9/2018 (chủ nhật): Buổi sáng ở nhà mình kêu thợ lợp mái chống dột trên sân thượng. Cậu gv gọi báo là nhà dưới quê bị gió giật sập nên sáng mai (17/9) xin về quê 1 tuần để dựng lại nhà, cậu ấy sẽ nhờ người chăm ông thế. 
Trời mưa suốt nên đến 17 giờ con trai mới chở mình lên BV, ôm theo cái nồi cơm điện còn mới (con gái cho mình nhưng do nồi to quá, nhà mình ít người nấu nồi bé xíu),cùng một mớ đồ chơi, cặp sách của ku Sam lên cho cậu gv mang về quê. Hai mẹ con mình lên tới thì gần 18 giờ, Ba đã ngủ nên không cho ông ăn bánh trung thu được, dặn cậu gv mai ai trông ông thì nhớ cho ông ăn để ông biết đang là mùa trung thu!

...6 giờ 20 phút sáng 20/9...(thứ 5): Mình vào viện thăm Ba, mang quà trung thu (...) biếu...từ mẫu! Cho cô gv ít tiền mua trái cây. Hôm qua thứ 4, vợ chồng anh Ba lên thanh toán viện phí vì ông xuất viện tại chỗ lần thứ 2! (chỉ làm thủ tục ra viện, rồi nhập lại trên giấy tờ).

...6 giờ  sáng ngày 23/9 (chủ nhật): Mình vào BV thăm Ba, hỏi ba ở BV lâu thì có nhớ ai không, ông nói :"có ai đâu mà nhớ", mình hỏi sao kỳ vậy ? Ba có vợ, con cháu, chắt mà ba nói không có ai là sao,  câu hỏi khó trả lời nên ông im lặng! mình hỏi tiếp: "Sao Ba không nói chuyện gì với con?", ông lại nói: "có chuyện gì đâu mà nói"(Ba ơi là Ba! có nhớ quên gì thì cũng nói với con vài câu để con còn có động lực mỗi lần lên BV tay xách, nách mang đồ đạc đùm đề "tiếp tế" cho cháu gv chăm ba chứ!).

...Ngày 27/9/2018 (thứ 5): Sáng nay lẽ ra mình lên BV thăm Ba nhưng người hơi khó chịu, nghĩ thôi để sáng mai hoặc chủ nhật thăm Ba luôn vì từ nhà lên BV khá xa mà Ba thì sức khỏe đã ổn định, lên ông cũng không vui hơn tí nào nên thực sự nhiều khi mình nói với các cháu gv là cô lên BV là để động viên tinh thần các cháu, chứ ông thì lúc nào cũng thờ ơ (chỉ có 1 lần khi ông thức dậy sớm, thấy mình đang đứng bên giường nhìn thì ông hỏi: sao vào sớm thế! và một lần khác ông hỏi: C.A đâu ? (C.A là tên chồng mình) đã nghỉ hưu chưa?)! 
15 giờ...điện thoại kêu, là cháu gv ở dưới quê gọi (cậu ấy định về 1 tuần nhưng con nhỏ bị sốt phải nằm viện nên về lâu hơn dự kiến), cậu ấy nói: cô ơi cô lên BV đi chứ ông phải cấp cứu, mình nói cậu ấy gọi ngay cho anh 3 (vì nhà anh ba gần BV hơn mình), xong cậu ấy lại gọi lại lần nữa : "cô ơi cô lên liền đi chứ ông đang hấp hối", mình vội phóng xe đi, giờ này đường vắng, chạy xe nhanh hơn bình thường, nhưng cũng phải hơn 30 phút sau mình mới có mặt ở BV ! Đến nơi thì BS, y tá đang vây quanh giường, máy móc, dây nhợ giăng đầy người ông! Anh chị Ba và cháu P đang ở đó, mọi người cho mình hay là ông đã qua cơn nguy kịch! Mình tìm gặp BS điều trị cho ông hỏi thăm tình hình thì được biết bệnh ông diễn tiến quá nhanh, may mà hồi sức, cấp cứu kịp, giờ phải thở máy! Hỏi cháu gv thì nghe kể: Buổi sáng ông khỏe, ăn, ngủ bình thường, hơn 14 giờ cháu gv vào nhà tắm để gội đầu, ở ngoài ông bị cơn đột quỵ, ngồi gục trên giường, may có một cô gv phòng bên cạnh ghé ngang thấy vậy nên đã vừa kêu cấp cứu vừa dùng 2 tay nhấn vào ngực hô hấp cho ông và ông đã được cấp cứu kịp thời, qua cơn nguy kịch...! Mình làm các thủ tục cần làm...rồi gọi báo cho chị Hai, nói ông hôn mê nhưng đã qua cơn nguy kịch (không dám báo khi đang cấp cứu vì sợ chị luống cuống mà đường thì giờ cao điểm kẹt cứng)! Sau đó tình hình sức khỏe của ông tạm ổn, cháu gv dưới quê thấy tình hình ông như vậy nên vội từ quê lên SG ngay trong đêm! Do phải trông chừng các chỉ số ở máy gắn lên người ông nên 3 ngày đầu mình (tự ý) thuê thêm 1 người gv nữa là 2 người chăm ông.
 Vậy là kể từ chiều 27/9/2018 Ba mình phải thở máy, hôm sau vào thì ông tỉnh hơn, mắt đưa qua lại, kêu có vẻ biết! Mỗi ngày ông ăn bằng ống xông (bơm trực tiếp vào bao tử) 3 cữ súp và 6 cữ sữa! Nước biển các loại thì truyền liên tục! Tay ông sưng phù do giữ nước! Thời gian này vào thăm ông chỉ nhìn ông vậy thôi, ông không còn giao tiếp được như trước! Chỉ ước có phép màu cho ông tỉnh lại và ngồi dậy được như mọi hôm! Cái ống của máy thở làm ông khó chịu, mỗi lần cháu gv làm vệ sinh (hút đàm, chà răng miệng, lau rửa người, bôi kem chống hăm, loét...) khi chạm đến cái ống thở thì người ông co rúm lại !(ông đau hay khó chịu không biết được, nhìn ông như vậy, mình cứ nghĩ nếu là mình thì sẽ thế nào?haizzza)
...6 giờ sáng ngày 11/10/2018 (thứ 5): mình lên thăm Ba như mọi lần, đi sớm nên gặp triều cường dài cả km ngay đường bờ sông.Tháng này triều lên cao nhất trong năm (hôm nay 3/9 AL, cách đây 6 năm là ngày cưới con gái mình- triều cũng lên cao, trước nhà nước ngập phải lội bì bõm). Xe máy của mình gầm thấp, nước vào bô xe. mình phải chay nhanh vì chạy chậm là tắt máy, nếu phải đẩy xe thì chắc mình khóc tiếng nước ngoài mất!
  Lên tới bệnh viện kể chuyện gặp triều cường, cháu gv nói ở dưới quê nhà cháu cũng ngập, tối qua con trai cậu ấy 10 tuổi phụ mẹ tát nước, mệt quá nên gọi điện cho cha nói: cha ơi con tát hết nổi rồi !  (nghe thấy thương quá chừng) vậy nên mấy mẹ con phải gom đồ  sang nhà bà nội ở tạm một thời gian! 
 Mình đã mang cái đồng hồ của con trai (con trai mình mua rồi lại  chê là đeo vào nhìn như trẻ con) lên làm quà cho con trai cậu gv! Nhìn đẹp nên cậu ấy bảo để cậu ấy xài.
...13 giờ ngày 11/10/2018 - thứ 5 (tức ngày 03/9 AL): cô ruột của OX mình mất (bà thọ 99 tuổi), đến 22 cùng giờ ngày thì liệm, OX mình lên nhà bà ở quận Tân Bình sau khi xong việc là 24 giờ mới về tới nhà! 
... 6 giờ sáng thứ sáu, ngày 12/10: mình gọi xe Grab để OX lên nhà bà cô , gần 9 giờ thì con trai chở mình đi, con gái sẽ từ nhà cô ấy tới, cả nhà mình hẹn nhau 10 giờ vào viếng bà! Viếng bà xong, OX mình ở lại còn 3 mẹ con mình sang BV TN thăm Ba mình (2 nơi gần sát nhau)! Vì lúc 8 giờ sáng nay cháu gv gọi báo là BS cần gặp người nhà để ký giấy đặt nội khí quản cho ông, mình nói cháu gọi báo cho cậu Ba chứ mình không có quyền quyết định. Mình và chị hai đã trao đổi và cùng quan điểm là không nên làm! Khi mấy mẹ con mình vào viện thì anh ba đã ký giấy từ chối mở nội khí quản cho ba rồi. Ngồi một lúc thì mọi người ai về nhà đó.

...6 giờ sáng 14/10/2018 (chủ nhật): Mình chở OX lên nhà bà cô để 9 giờ dự lễ động quan và tiễn cô ra nhà hỏa táng Bình Hưng Hòa. Đưa OX mình tới nơi thì mình quay xe sang bệnh viện thăm Ba vì còn sớm, vào tới nơi thì cháu gv đang làm vệ sinh cho ông, ông vẫn nằm im lìm với máy thở trợ giúp, xung quanh vẫn các loại dây nhợ khác, mình thấy mắt ông mở và đảo qua lại khi nghe gọi! Ngồi một lúc mình trở lại nhà bà cô để tiễn bà đi một đoạn (chồng, con trai mình đưa bà tới nơi an nghỉ cuối cùng). 

...6 giờ sáng 17/10/2018 (thứ 4): lẽ ra mai thứ 5 mình mới lên Bv thăm ba, nhưng do con gái đổi ngày xuống nhà chơi nên hôm nay mình đi, Ba vẫn vậy, mắt vẫn có thể đảo qua lại khi BS gọi tên, BS nói với mình là sức khỏe ông ổn định rồi nếu mở nội khi quản thì ông thở tốt không cần máy nữa nhưng mình nói gia đình không muốn ông đau đớn thêm! Mình ngồi một lúc rồi về, vẫn như mọi hôm lại nói với cháu gv những lời gửi gắm việc chăm sóc ông, lần nào cháu cũng nói, cô yên tâm, con coi ông như ông ngoại của con! (rất thương cháu ấy vì cháu chăm ông chu đáo, ông vui khi có cháu, những hôm cháu về quê có việc, ông buồn thấy rõ, khi ông còn tỉnh thì cháu hay chọc ông cười, ép ông ăn đủ suất và chịu đựng ông khi ông "quậy" suốt đêm không được ngủ, nghe ông kể chuyện ngày xưa ông thế này thế kia...ai còn thiếu nợ ông chưa trả... ).

...Ngày 18/10/2018 (thứ 5): Hơn 8 giờ, con gái và cháu ngoại Kem xuống nhà chơi với ông bà, Kem dạo này biết nhiều và rất thèm ăn, mình chỉ muốn ngồi ôm Kem không phải làm gì cả, nhưng bà ngoại của Kem số không thanh nhàn, thư thái nên lúc nào cũng việc nọ xọ việc kia! thôi kệ, khỏe là tốt rồi!

(trích nhật ký  viết tay, hôm nào rảnh biên tiếp)

Ông vui khi biết mình chụp hình: (chụp xong là kêu đưa coi rồi gật đầu nói cũng được)


 Hai ông cháu:
Giơ tay chào :

Đây là cái đồng hồ mình mang cho con trai cậu gv, nhìn rất hầm hố:



Đám tang cô ruột của ông xã mình :(bà thọ 99 tuổi)

(con người ta có những năm gặp rất nhiều chuyện không vui- các cụ xưa bảo "họa vô đơn chí"- đúng thế thật)

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

LAN MAN !

...Mình đọc được ở đâu đó trên mạng hai câu thơ cổ:"Tuế nguyệt đường đường lưu bất đắc/ Tạc phi kim thị chỉ tâm tri" (có nghĩa là: Năm tháng cứ vùn vụt trôi qua làm sao mà giữ được/ Trước nay sai đúng chỉ lòng mình biết được mà thôi). Đúng thế thật nên không có gì để bàn! 
Còn mấy câu thơ sau của GS-BS Phạm Biểu Tâm mới cần phải suy ngẫm:
                      "Trăm năm trước thì ta chưa có,
                        Trăm năm sau có cũng hoàn không.
                        Cuộc đời sắc sắc không không,
                        Trăm năm còn lại tấm lòng mà thôi."
                                                
Ai cũng muốn nhìn vào chính tâm mình để bớt giận hờn sân si, để giữ được nụ cười và sự lạc quan, không đưa phiền não, giận hờn từ bên ngoài vào để có một cuộc sống an lành. 
Cuộc sống là vô thường nên làm gì được gì cho người thân thì hãy cố gắng làm đừng chờ đợi ngày mai vì biết có còn cơ hội đến được ngày mai hay không? Khi đã sống hết mình cho ngày hôm qua, hôm nay thì không phải đợi chờ ngày mai vì mọi thứ ta đã làm trọn vẹn.
Tâm không động thì sẽ an lành, biết vậy nhưng nhiều khi sóng vẫn ở trong lòng!!! Hôm nay chẳng có ý tứ nào trong đầu, cứ viết vu vu, vơ vơ!


Lặng nhìn cuộc sống:

      Chú mèo con an lành bên cây cầu nhỏ nối từ bờ ra ghe:

  Một đôi chim câu trước ngõ:

Đã là hoa thì đẹp như nhau:

Mấy cành hoa lan này từ hôm ra nụ đến nay cũng đã 2 tháng rồi  mà vẫn còn "long lanh" nhìn như một đàn én!


 Những chậu lan khác thì vẫn tiếp tục đâm chồi và nở:


 Hôm nay là ngày 20/10 và hôm qua là  19...!
Này thì hoa tím:

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

TUỔI THƠ ... TÔI !

    Mình sinh ra và lớn lên ở quê ngoại là làng Đông Thái, xã Tùng Ảnh, một làng quê nghèo nhưng hiếu học (nói chung). Mình xa quê đã mấy mươi năm nhưng kỷ niệm của một thời thơ ấu vẫn luôn ngập tràn trong tâm tưởng!
Hôm rồi, cô bạn gái hồi học cấp 3 nhắn tin là hình (ảnh) của Mẹ mình (bà Châu làm hộ sinh ở trạm xá xã thời gian trước năm 1979) đang được trang Facebook "Người Tùng Ảnh- Đức Thọ" đăng và nhiều người vẫn nhớ tới bà với tình cảm quý mến! mình rất tự hào về điều đó và xin được cảm ơn tất cả mọi người!

                         Mẹ mình tại đường hoa Nguyễn Huệ- SG (1993)
                                          Mẹ mình tại SG (1983)


...Và sau đó mình đã tìm vào được trang FB "Người Tùng Ảnh- Đức Thọ")! Chao ôi cả một trời thương nhớ của mình đang ở đây! Được thấy mọi người nói chuyện bằng ngôn ngữ địa phương, được thấy lại những hình ảnh quê ngoại (giếng nước, bờ tre, cổng, hàng rào bằng cây giới ở số 5 (làng Nồi). Hồi mình còn bé, trạm xá xã nơi mẹ mình làm việc gần nhà ông Bộ Kế  thì mình đã thấy cái cổng độc- lạ này rồi. Còn bây giờ thì bên số 5 nhiều nhà có cái cổng như thế).



...Về giếng làng thì hồi nhà mình ở số 4 (ở nhà ông Dánh nay là nhà của Châu con ông Tùng) mình nhớ là người lớn đi gánh nước ở cái giếng đầu làng (ngay bờ ruộng, gần nhà cậu Phức, muốn ra giếng chơi thì mình đi theo đường có nhà thờ họ Lê. Cái nhà thờ họ này cũng có nhiều kỷ niệm với con nít tụi mình, hồi đó ả Minh nhà bà Bang hay rủ tụi mình ra đó chơi (mình cũng đã thấy hình bà Bang trên FB- vui vì thấy bà đã 97 mà vẫn còn khỏe và minh mẫn, trước năm 1971 nhà mình là hàng xóm với nhà bà Bang). Ở số 4 hồi đó mình chơi thân với Linh (con trai của cậu Khánh, mự Ngụ) vì hai đứa hay đọc sách, khi nhà mình chuyển lên gần Đình số 3 thì Linh vẫn hay lên nhà mượn sách, nhưng đến năm 1972 thì Linh mất vì bệnh. (viết đến đây lại nhớ hình ảnh của Linh ). Ở dưới xóm số 4 mình còn nhiều kỷ niệm tuổi thơ khác như ra mấy gốc nhãn cổ nhà dì Dần (mẹ mình với dì Dần là chị em cô, cậu) để nhặt nhãn rụng, nhà dì Dần còn có cây đào tiên to, tụi con nít tụi mình cũng thích lắm và cũng hay lò mò vào vườn nhặt trái rụng (chính ra trái rụng mà lại ngọt! hi!hi). Hồi ở xóm số 4 mình còn nhớ có một cái lều của một cụ già (mình không nhớ tên) cụ ở một mình, cái lều này sau lưng nhà thờ họ Lê, trước ngõ nhà ông Được và xéo với nhà ông Giao, hình như bên cạnh nhà ông Đống thì phải (nếu mình nhớ không lầm), lều che bằng lá chuối, trong lều có mỗi cái chõng, bọn con nít tụi mình sợ nhưng vẫn tò mò, lâu lâu lại rình rình chạy vô coi cái rồi chạy ra ngay! Rồi năm 1971 nhà mình chuyển xóm, lúc đó mình 10 tuổi, sau chẳng biết cụ ấy chết thì ai lo?
Lên số 3 (giờ là làng Đông Thái) thì mình đi gánh nước ở cái giếng trước nhà ông Tuy và sau lưng nhà ông Thiện, đường vô cái giếng mình còn nhớ là nó không bằng phẳng mà nó như một cái ao nhỏ, mùa mưa thì phải lội mới vào đến giếng, nhưng lại nhẹ được một đoạn vì hai cái thùng nó nằm dưới nước kéo đi nhẹ hơn gánh ở trên bờ! Ra giếng hồi đó vui lắm, người thì giặt đồ, người thì rửa rau, nhiều khi người gánh nước phải chờ nhau vì đông (vụ gánh nước giếng này mình sợ nhất là đứt dây gàu, ngại phải  đi mượn cái cây để mò gàu lên!). Mình không nhớ cụ thể đến năm nào thì những nhà xung quanh nhà mình đào được giếng (nhà ông Ba, nhà ông Hồ) khi đó mình đi gánh nước gần hơn! (nhà mình có cái bể cạn phải gánh đâu như 8- 9 gánh gì mới đầy- mà đôi thùng gánh nước anh trai mình gò nó to ơi là to- nặng oằn cả lưng!hu!hu).
...Nhà mình trồng rau xu hào, bắp cải, củ cải... thì phải đi gánh nước tưới rau ở cái ao gần nhà ông Đức, mùa mưa thì ra cái ao  nhỏ trước ngõ ngay nhà bà Tam- nhưng ao này ít nước vì nó bé (hình như là cái hố bom).
...Nói chuyện đi cào lá thông ngoài bãi sông thì mình cũng có tham gia vì trước năm 1976 nhà mình là thành phần phi nông nghiệp  nên không có rơm, rạ gì cả. (sau năm 76 thì có chị dâu làm nông ngiệp). Sáng sớm hai mẹ con đi cào lá thông, mẹ gánh cái gánh còn mình vác 2 cái cào, đi sớm cào được nhiều vì chưa có người cào! (viết đến đây lại nhớ hình ảnh mẹ mình khom người cào lá thông). Lá thông mà phơi khô đun đượm lắm! Nhưng cũng có khi mẹ xin được toóc (rạ) của nhà ai trong xóm cho, nhưng ruộng hơi xa và là thường là ruộng ngập nước, phải lội xuống ruộng lôi toóc lên bờ, để vài ngày ráo nước rồi mượn xe cải tiến, mẹ kéo con đẩy về phơi đầy ngõ, mùa mưa thiếu chất đốt là một sự ngán ngẩm đối với mình đến tận bây giờ (toóc (rạ) thì ướt, nấu khói mù- nhà thì nghèo chả có tiền mua củi, hôm nào thấy mẹ ra sông kêu bè mua củi là lòng mình vui hân hoan dù phải vác củi từ ngoài bến sông về nhà).Viết đến đây mình lại nhớ hình ảnh con lợn (heo) mẹ nuôi mà mùa đông không có nhiều rơm, rạ và thức ăn nên chuồng ướt, nước lỏng bỏng, nó đói, 2 chân cứ bắc lên chuồng (làm bằng những cây củi chồng lên rồi buộc lại) réo inh ỏi! (ôi chà một thời gian khó).
...Nhà ở gần đình số 3 nên tụi con nít tụi mình hay chơi trò trốn tìm ngoài đó, trốn xung quanh mấy cái cột thôi, chẳng dám vô sâu trong đình vì hồi đó còn um tùm, có cả cáo (chồn) trong đó nên sợ !(lâu lâu buổi tối cáo vào nhà bắt gà, nghe người lớn la ỏm tỏi đuổi cáo). Rồi tụi mình còn lấy bẹ cau đứa ngồi đứa kéo ì đùng ngoài đường, đất bột bay mù trời nhưng vui! Còn mấy trò như chơi ô ăn quan, nhảy chân chồng lên (chả nhớ gọi tên là trò gì mà hai đứa ngồi 2 đầu, chồng chân rồi tay lên cao còn một đứa nhảy qua), rồi chơi thẻ (chuyền) với 10 cái que tre và trái cam héo, thảy lên nó kêu bịch bịch mà không bổng bằng trái ban (bóng) và phải nhanh tay nhanh mắt nhặt que chứ không là thua. Còn những buổi trưa không ngủ thì rủ nhau đi ăn trộm dái mít, đi hái đọt ngấy, lá chua me ăn (mỗi đứa tay bụm sẵn một ít muối để chấm). Lớn hơn tí thì không đi trộm dái mít nữa mà hay gù (rủ) Hà (bạn học) con ông Dụ xóm trên về nhà Hà chơi mục đích là để Hà leo lên cây khế ngọt nhà Hà hái xuống cho tụi mình ăn! (vẫn nhớ cảm giác sợ khi gặp ông bà nội của Hà- chả biết tại sao lại sợ vì thực ra ông bà không nói gì cả , mình chỉ biết sợ là sợ vậy thôi! hi!hi)
Còn nhiều chuyện về tuổi thơ...yên lành, chuyện khôn có và dại cũng nhiều, giờ già rồi xin được ...xí xóa! hi!hi! với lại quan điểm chung vẫn là: "tốt khoe, xấu che" (ông bà xưa dạy vậy rồi) mà kể ra cũng dài lắm! (viết dài ít người đọc) !

P/s: Bài này mình viết để hưởng ứng theo trang FB Người Tùng Ảnh nên có dùng từ địa phưpơng và tên riêng của nhiều người (lẽ ra phải viết tắt tên riêng, nhưng viết tắt thì người cùng quê đọc phải đoán nên xin mạn phép các cụ, các bà, dì, cậu...nhất là những người đã mất cho  phép (con, cháu) được ghi ra đây ạ).
Mình cũng xin được cảm ơn ý tưởng của các anh, chị đã lập ra trang: "Người Tùng Ảnh- Đức Thọ", để mọi người con của quê hương Tùng Ảnh qua trang này kết nối được với nhau, ôn lại những kỷ niệm xưa tưởng đã chôn vùi vào ký ức, cũng như những người ở xa quê biết được chuyện làng, chuyện xóm hiện nay! Một trang FB thật có ý nghĩa! một lần nữa xin được cảm ơn và chúc sức khỏe các quản trị viên của trang "Người Tùng Ảnh- Đức Thọ"!

 Nguồn hình đăng ở bài này mình lấy trên FB của người Tùng Ảnh và trên mạng! (không biết có vi phạm bản quyền hay không? xin phép được dùng hình và thành thật cáo lỗi cùng chủ nhân các bức ảnh trên và dưới đây):
 Sông quê

 Đường quê:

Đồng quê:(hi!hi)


 Về với kỷ niệm xưa (2018):  
                                     

   


                  

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2018

ĐAM MÊ !

...Con trai mình chơi chung với một nhóm bạn từ thủa học đại học, ra trường đã 5 năm, mỗi bạn mỗi việc khác nhau (có bạn xa vài chục km, có bạn xa đến vài trăm km) mà bọn trẻ vẫn thỉnh thoảng tụ tập ngồi tán dóc với nhau (còn các bạn cùng ở SG thì khỏi phải nói, không chờ đến cuối tuần, có khi giữa tuần cũng gọi nhau ra quán cà phê tám), ngồi ngoài quán với nhau chưa đã, đôi khi còn rủ nhau về trước ngõ nhà mình nói chuyện tiếp đến 1- 2 giờ sáng. Mình tò mò hỏi con trai mình là chuyện gì mà lắm thế, Ku nói chuyện trên trời dưới biển chuyện gì cũng có! Nhưng mình biết con trai mình chỉ ngồi nghe là chính chứ cậu ấy không có khiếu kể chuyện! Bọn trẻ đứa nào cũng ngoan, lễ phép (hơn cả con trai mình) nên mình quý mấy cậu bạn này của con mình, lâu lâu không thấy bọn trẻ tụ tập ở nhà mình là mình lại hỏi thăm con trai tại sao, Ku giải thích là giờ đứa nào cũng bận công việc, thỉnh thoảng cuối tuần, ngày lễ mới có thể gặp nhau được. 
     Mấy gương mặt bạn của con trai đã thành thân thuộc với cả gia đình mình, dạo này thấy hay vắng mặt một bạn mà ông xã mình hay gọi là "cậu tóc dài", con trai mình nói với Bố là bạn ấy đi quay phim! Mình ngạc nhiên vì bọn nhỏ học Luật cùng nhau, ra trường dù không làm chung một ngành nhưng làm gì thì làm vẫn cứ liên quan đến ...Luật. Nghệ thuật với Luật là 2 ngành không có một chút xíu nào liên quan! (một bên thì cứng nhắc, một bên thì tâm hồn luôn bay bổng ở trên mây, là mình chủ quan nghĩ thế). Với lại học Luật  4 năm, bỏ ngang ra làm nghệ thuật thì chắc là cả một...quá trình làm công tác tư tưởng với cha, mẹ! Nhưng tuổi trẻ, được sống với đam mê của mình là điều hạnh phúc dù có phải vất vả, cực nhọc! Trong khi con trai mình ngủ khì đến 7 giờ sáng mới dậy đi làm thì bạn ấy (là bạn Trọng Anh) dậy từ sớm, nghe nói nhiều đêm chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ (quay phim tới khuya, dọn dẹp xong ngủ được 2 tiếng là sang ngày hôm sau dậy đi quay tiếp!). Sáng sớm hôm rồi mình đang tập thể dục ở sân tập thể, thấy chiếc xe tải nhẹ trờ tới và các bạn thanh niên chuyển dụng cụ quay phim xuống, ngó qua thấy bạn của con trai đang tất tả việc nọ, việc kia, mình hồ hởi khoe với chị bạn bên cạnh: "Bạn của con trai em đó, học Luật mà giờ đi quay phim vì đam mê"!
      Được là chính mình, được thực hiện đam mê và làm điều mình 
thích đó là ước mơ của nhiều người, nhiều lứa tuổi chứ không gì tuổi trẻ! Dù khó khăn, vất vả và ít tiền xài cũng vẫn thích và không trách ai cả...! hãy sống với đam mê của mình T.A nhé! Cô tin chắc con sẽ thành công  và không bao giờ phải lăn tăn vì những gì mình đã chọn (kể cả chọn vợ)! Chân trời ở phía trước là dành cho những người dám sống vì ....đam mê! (not cờ bạc, rượu, ma túy.)
Con trai mình nhiều khi cũng muốn bứt phá nhưng lại không đủ can đảm, vậy nên lâu lâu lại ngồi trách đủ thứ (...) và trách chính bản thân mình! Thích thì nhích thôi con trai ạ! hãy sống như T.A một lần thử xem như thế nào! cảm giác mạnh đấy! Can đảm lên nào...tương lai đang ở phía...xa xa!


Trong các bức hình thì  bạn ấy (T.A) nhìn ...nghệ sĩ hơn các bạn còn lại nên không cần phải giới thiệu! hi!hi:


"Thế rồi trong đám xuân xanh ấy/có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi !":


Từ trong nhà:




 Ra ngoài quán:


Rồi ngồi trước ngõ  nhà mình nhìn như là hết ...xiền : (hi!hi)


Còn bây giờ thì bạn ấy đang vất vả vì công việc nhưng vẫn giữ nụ cười tươi:


Nhóm quay phim của bạn ấy đang tác nghiệp ngay trước ngõ nhà mình lúc ông mặt trời chưa ...dậy: