Trang

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

"QUẢ TÁO ĐẦU CÀNH"! - 5 TUỔI !

Hôm nay (24/8) ku Sam cháu ngoại của mình tròn 5 tuổi! Sam là đứa cháu đầu tiên nên được mọi người trong gia đình dành nhiều tình cảm. Hồi bé mình hay nựng Sam là: "Em đẹp em xinh như quả táo đầu cành"! Quả táo đầu cành nay đã 5 tuổi nên ..."già chát"- răng hư do lười đánh nên lởm chởm như bàn chông! hi!hi
 Thời gian đúng là trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ !(bóng câu là bóng con ngựa non mà ngựa non thì đang sung sức nên chạy rất nhanh!) dài dòng tí nhưng ý mình muốn nói là thời gian thoáng chốc trôi qua, con trẻ lớn nhanh còn người già cũng già nhanh, không kịp...thắng!
...Nhà Sam không còn ở gần nhà ông, bà ngoại như trước nên một hoặc 2 tuần bà cháu mới gặp nhau, người xưa nói: xa mặt thì cách...lòng! Bởi vậy nên có lần mình lên nhà Sam chơi mà Sam thì đang cáu với ai đó, thấy bà cười cười, Sam nhìn thấy ...ghét nên bảo: bà đi về nhà bà đi! (ôi trời! tui đau lòng quá! hi!hi)! Nói vậy thôi nhưng chốc lát Sam lại ra giả lã với bà rồi hỏi nọ hỏi kia, có khi lại ôm bà hôn chụt một cái rồi nói thương bà để trong tym! đi chơi xa, Sam kêu mẹ gọi điện để Sam nói chuyện với ông, bà ngoại, cũng hỏi thăm nọ kia như người lớn, nhưng khi bà hỏi sao Sam không cho bà đi chơi cùng thì Sam nói xe hết chỗ rồi, bà muốn đi với Sam thì bà chạy ...xe máy theo Sam! (đang từ người lớn Sam chuyển sang trẻ con chỉ trong một nốt nhạc).
...Tình cảm của Sam bây giờ dành nhiều cho ba, mẹ và em Kem! mỗi lần xuống nhà bà chơi, bà giả bộ làm mặt buồn rồi rủ Sam ở lại ngủ với bà cho vui thì Sam nhìn bà lưỡng lự rồi bảo phải cả em Kem cùng ở thì Sam mới chịu! Bà đùa Sam vậy thôi chứ bà biết Sam giờ là anh Hai có thêm trọng trách quan tâm, chăm sóc và... bảo vệ em gái!hi!hi. Thời gian của Sam bây giờ phải dành cho việc đi học mẫu giáo, học đàn, học vẽ , học toán (học bơi thì thầy giáo chịu thua Sam vì Sam không hợp tác!) nên không còn dành cho ông, bà nhiều như trước! (người xưa bảo: tre già thì măng mọc là vậy)
Hôm nay sinh nhật Sam, ông bà ngoại và cậu VP chúc Sam hay ăn, chóng lớn, thông minh, học giỏi và biết vâng lời người lớn! Còn một năm mẫu giáo nữa bà mong Sam tận dụng hết để vui chơi bởi  từ năm sau trở đi sẽ là một chặng đường hoàn toàn khác với Sam,
nhiều áp lực hơn từ việc học hành, không còn vô tư như tuổi lên 5! 
   Yêu thương thật nhiều "quả táo đầu cành" của bà ngoại nhé!
Những hình ảnh ở tuổi lên 5 này sẽ là những kỷ niệm đẹp khi Sam trưởng thành, bà giữ ở đây dùm Sam :








Chúc mừng sinh nhật Sam:


Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2018

ĐƯA EM "VỀ" DƯỚI MƯA!

...Em vào cơ quan mình làm việc đầu những năm 90 của thế kỷ trước, em hiền lành, ít nói, có 2 cái đồng điếu ở 2 bên khóe miệng nên khi cười rất duyên. Nói năng hay làm gì cũng nhẹ nhàng, chữ viết rất đẹp thể hiện em là người cẩn thận trong công việc. Cứ nhớ, vào cơ quan gặp mình lúc nào em cũng cười kèm theo câu "chị"! Công việc nhiều và em giải quyết gọn gàng từ A tới Z mà chưa thấy sếp của em phàn nàn bao giờ.  Rồi chẳng hiểu vì sao em ít nói hơn, ít giao tiếp với mọi người xung quanh, chỉ chú tâm vào công việc được giao, em lặng lẽ, âm thầm như cái bóng, khi trong phòng mọi người tụ tập cùng nhau ăn uống (thơm, xoài, cóc, ổi) vào giờ nghỉ trưa thì có kêu mấy em cũng chỉ ngẩng đầu lên cười rồi thôi, nể mình lắm thì em vào cầm một miếng ổi rồi đi ra !(Nếu là bây giờ thì biết là em bị trầm cảm, hồi đó chưa hiểu nhiều về căn bệnh này!) Có lần thấy em đứng lặng lẽ bên cửa sổ nhìn trời mưa với khuôn mặt vô cảm, mưa tạt ướt áo, mình và chị bạn gỡ tay đưa em vào trong nhưng không được!...không biết em đang nghĩ gì! Rồi sau đó gia đình đưa em vào bệnh viện chuyên khoa với những chuỗi ngày dài trị bệnh, mình và các anh, chị trong phòng làm việc ghé thăm em, thấy thương em quá, cô bé với nụ cười có 2 cái đồng điếu rất duyên giờ nhìn mọi người với ánh mắt vô hồn! thương chồng em với đoạn đường dài phía trước...! Cũng có thời gian ngắn em trở về với cuộc sống bình thường, nhưng rồi em nghỉ việc ở nhà điều trị ngoại trú và  sau thì vào viện "thường trú" luôn!
                                                                 

...Trong quảng thời gian đó thì mình chuyển cơ quan (nói vậy tưởng xa xôi nhưng kỳ thực chuyển từ tầng dưới lên tầng trên của tòa nhà- nhưng là 2 cơ quan khác nhau). Nơi mình chuyển tới là nơi chồng em đang làm việc. Có điều kiện hỏi thăm về em cặn kẽ hơn, biết là chồng em một mình nuôi con và lo tiền để đóng viện phí cho em khá vất vả! Chồng em cũng hiền lành, hoàn cảnh như vậy nhưng không nghe than vãn bao giờ! Thấm thoắt vậy mà em bệnh đã mười mấy năm trời, đôi lúc nửa đùa nửa thật mình hỏi chồng em có ...bạn gái  không? chồng em cười nói không dám đâu chị ơi, còn  con gái nhỏ phải lo, vắng mẹ, không muốn con suy nghĩ nhiều! Bẵng đi vài năm, chồng em chuyển công tác về nơi trước đây em làm việc, còn mình thì nghỉ hưu nên cũng không có điều kiện gặp nhau để hỏi thăm về em, chỉ biết là em vẫn ở trong bệnh viện, chồng, con em ra vào thăm em còn bạn bè thì lâu quá rồi, mọi người (trong đó có mình) chỉ còn nhớ tên em ...!
...Cách đây mấy hôm, nhận điện thoại của chị bạn (đang ở xa) báo tin em qua đời, mình vội tìm người ở cơ quan cũ xin địa chỉ rồi tra bản đồ, định hình đường đi và đã rất tự tin chạy xe máy để đến thắp nhang cho em! Nhưng địa chỉ có trong tay mà tìm hoài không thấy.
 Sau mới hay là chồng em do tang gia bối rối nên nhắn nhầm địa chỉ thay vì số 958/24 thì nhắn cho mọi người là 3958/24, sai luôn cả phường! mình chạy xe lòng vòng tìm 3 con đường gần nhau  (LTK-LLQ- AC) tìm không ra cái địa chỉ đó, gọi cho chồng em không được (đang bận làm lễ), không biết hỏi ai vì ai cũng có cái địa chỉ như mình đang có! Biết chắc chắn là ở khu này nên mình cứ chạy qua rồi chạy lại tìm mà dĩ nhiên là không thấy số 3958/24. Đi vài vòng thì nhìn thấy cái bảng khu phố có địa chỉ gần giống (958/24) và thấy có cờ tang mình cứ theo chỗ treo cờ chạy  vào nhưng khi vào tới nơi thì ...không phải đám tang của em. Khi trở ra thì mình...bị lạc trong những con hẻm ngoằn ngoèo! tìm mãi mới ra được... một con đường khác, quay lại đường cũ để vào hẻm 958 thử tìm số nhà 24, đó là một cái Chùa (trước đó mình không biết tang lễ của em tổ chức tại Chùa), nhưng phía trước Chùa không thấy có đám tang, mình dừng xe vào hỏi thử, thì đúng là có đám tang em ở phía sau! haizzzz! Mình cũng không hiểu tại sao mình vào hỏi vu vơ vậy mà tìm ra  được em! (về nhà kể lại chuyện này, OX mình bảo em dẫn mình đi chứ ai- mà có lẽ thế thật).

(P/s...Nếu nói đám tang vui hay buồn thì thật là vô duyên, nhưng nếu đám tang của người lớn tuổi, con cái đương chức, đương quyền, người đến viếng vào ra liên tục, vòng hoa tươi nhiều đến mức không có chỗ để, người đến viếng thắp nhang rồi về luôn chứ ngồi lại thì người sau đến phải đứng...Gia đình, họ hàng con cháu đông, có sự chuẩn bị trước không đến mức "tang gia bối rối" thì  theo mình đó là một đám tang..."vui"! Còn nếu đám tang nào ngược lại với trường hợp trên: chết đột ngột, cáo phó ghi hưởng dương, gia đình ít người... trường hợp này  khi đến viếng mình sẽ ngồi lâu hơn dù bên mình không có bạn bè. người quen...ngồi cùng và theo mình đó là đám tang "buồn"! khi như vậy thì mình hay bị cảm xúc tiêu cực lôi đi không kiểm soát được, kiểu như khi về nhà mình sẽ nhắn người này, gọi người kia để nhắc rằng có một người đồng nghiệp, một người bạn, một người em vừa mới qua đời (bình thường mình ít làm như thế)! mình sẽ sốc tập 2 khi  tin nhắn  gửi đi nhưng không có hồi âm...! Từ đó mình rút ra được một điều như là chân lý: người ta đến vì người sống hơn là người đã mất! (khi mình viết linh tinh, dài dòng thế này chính là khi cảm xúc tiêu cực đang ngự trị trong con người mình! muốn rủ bỏ cho thanh thản mà vẫn...chấp! ahu!hu).

... Rồi sáng qua (18/8) mình dậy sớm lên Chùa (Hưng Long Tự) để tiễn đưa em thêm một đoạn đường. Mấy hôm nay trời không mưa  sáng sớm nhưng khi bắt đầu lễ động quan thì trời mưa to và mưa mãi cho tới khi đưa em lên thềm nhà "hóa thân" Bình Hưng Hòa! Mình đi dưới mưa để tiễn em "về" với cát bụi ... lòng đầy cảm xúc: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi/ để một mai tôi về làm cát bụi- (TCS).
Hãy yên nghỉ, hết mọi muộn phiền và âu lo rồi em ạ, phù hộ cho chồng và con gái em được an lành em nhé!Vĩnh biệt em -HTA !

Em đứng hàng đầu (thứ 3 từ trái qua): hình này chụp khoảng năm 1997 hoặc 1998: 
(những người muôn năm cũ/ hồn ở đâu bây giờ?) 4 người trong tấm hình này đã là người cõi khác:


 Chồng và con gái em đây:



Một góc nhà "hóa thân" sau mưa:

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2018

SUY NGHĨ LINH TINH!

*/ Thời gian gần đây mình rảnh rỗi nên hay đọc, ngẫm, ngộ ra nhiều thứ, trong đó thấy nhiều người già yếu, bệnh tật nằm, ngồi một chỗ hay kêu la, hoặc không còn ý thức được bệnh tật cũng như những gì đang diễn ra xung quanh!Thấy vậy mình chợt lo lắng cho...chính mình, cứ liên tưởng người đang nằm đó là  mình thì sẽ như thế nào: (thở là việc nhẹ nhàng nhất khi còn khỏe thì nay phải có máy trợ thở, ăn thì bơm bằng ống, đi "nặng, nhẹ" gì cũng không biết, người giúp việc khi lau rửa lật qua, lật lại như cây chuối cũng chẳng có cảm xúc gì ...). Khi đó tiền có nhiều như ...quân Nguyên cũng không còn ý nghĩa gì! hazzza! nghĩ tới là thấy rầu...thúi ruột! Là mình đang nói về bệnh già, không đề cập đến những người bị bệnh nan y, hiểm nghèo đủ các lứa tuổi khác! (cái này thì còn đau đầu hơn)!                                  

*/Hồi còn làm việc, mình từng giải quyết nhiều vụ tranh chấp kiểu như cha, mẹ lúc còn sống đang khỏe mạnh, minh mẫn đã không lường hết những gì sẽ đến khi già yếu, bệnh tật nên có bao nhiêu tiền của để dành, kể cả nhà cửa cũng đem bán chia hết cho các con, bởi nghĩ đơn giản cho con thì con sẽ lo cho mình khi già yếu, nhưng chưa nằm xuống vì bệnh tật mà cần tiền làm gì đó (giúp đỡ họ hàng...) thì con này nhìn con kia và khi cha, mẹ bệnh tật thì không ai đứng ra lo cho cha, mẹ (đúng kiểu ông bà xưa đúc kết là: cha chung không ai khóc), và các con ai cũng nghĩ cha, mẹ cho mình tiền bằng người kia nên ai sao mình vậy. Nên nhiều trường hợp cha, mẹ và con cái phải đưa nhau ra tòa để đòi tài sản đã cho, đã chia...(P/s: cái gì cũng vậy đã cho rồi thì đòi lại cũng rất nhiêu khê, có khi thua nếu bất động sản con đã nhận và sang tên. Còn tiền, vàng trao tay rồi thì ...không còn là của mình nữa). Nói vậy để những người sắp già biết mà tính toán.
 Già  yếu, kể cả có bị bệnh tật mà có tiền  trong tay để tự mình lo cho mình hoặc con cái dùng tiền của mình lo cho mình vẫn yên tâm hơn là túi chẳng có xu nào! Ngày xưa các cụ bảo: "có tiền mua tiên cũng được", còn ngày nay người ta nói: "tiền là Tiên là Phật/ là sức bật của tuổi trẻ/ là sức khỏe của người già/ là đà của danh vọng/ là thòng lọng của tình yêu ...". Đó là người đời nói về sức  mạnh của đồng tiền, còn thực tế thì tiền không mua được sức khỏe! 
  
  */Mấy hôm trước mới đọc bài báo viết chuyện các con kiện nhau ra tòa về việc nuôi mẹ già. Mẹ già phải sống vất vưởng nay đây mai đó vì nhà đã đem bán chia hết cho con không giữ lại một khoản nào bởi nghĩ đơn giản có 8 con đến ở nhà mỗi con 1 tháng (xoay vòng) nhưng khi tiền vào tay các con rồi người thì làm ăn thua lỗ, người thì tiêu xài phung phí hết, khi đó mẹ đến nhà con ở thì cảm nhận như đang đi ăn, ở nhờ (mà đúng nhờ thật vì nhà của con). Không muốn nuôi mẹ già, các con quay ra kiện nhau xem ai là người có trách nhiệm phải nuôi mẹ! (dĩ nhiên đây là trường hợp cá biệt- nhưng đừng bao giờ để mình rơi vào trường hợp cá biệt ấy là điều cần phải suy nghĩ)
Đó là nói chuyện già nhưng còn minh mẫn để mà buồn, còn nếu già mà tiền vẫn có trong thẻ ATM, sổ tiết kiệm nhiều chữ số;  tiền mặt đầy túi..nhưng trí óc lại không còn minh mẫn để mà xử lý những gì liên quan đến bản thân mình (quên hết quá khứ buồn vui, không biết gì đến những gì đang diễn ra hàng ngày) thì chán còn hơn..con gián. Cứ suy nghĩ linh tinh kiểu như vậy cũng đã thấy bạc mất nửa mái đầu rồi ông Giáo ạ! ahu!hu! Vậy nên khi còn minh mẫn phải lo xa  (nhiều người bảo thế). Còn lo xa kiểu gì thì chịu..., không biết!
...Mình đã từng nghĩ là phải viết lời dặn dò các con khi còn mình mẫn, cũng đã có lần viết ra vài trang A4 nhưng lại xé đi vì nhiều lẽ (kiểu như sắp đi chơi xa tự nhiên ngồi viết di chúc thì đúng là dở hơi biết bơi! ). Lời dặn dò của mình với các con không phải là chia tài sản như thế nào vì cái này không dặn thì bọn trẻ cũng biết chia! hi hi! Những gì cần dặn mà không viết khi đầu óc còn sáng suốt để đến khi mất năng lực hành vi (cả dân sự lẫn pháp luật) thì coi như ...xong phim! 

*/Mình mong muốn các con mình giải quyết hợp lý (có khi không cần hợp tình) nếu trường hợp mình vẫn sống khỏe nhưng không còn minh mẫn...! Sở dĩ mình nói không cần hợp tình là khi mình già yếu, bệnh tật hoặc chưa già mà lẫn thì có thể đưa mình vào trung tâm dưỡng lão hay đưa vào an dưỡng lâu dài ở bệnh viện (có thuê người chăm), hoặc mình vẫn ở nhà của mình và thuê người về nhà chăm... Nhưng cách nào thì mình cũng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của các con- mình sợ nhất là điều này (đúng là lo hơi bị xa!). 
Nghe mình nói sợ bị lẫn khi vẫn chưa già, các con mình bảo mẹ còn lâu mới quên vì tiền còn nhớ kỹ lắm!( ừ, quên gì thì quên nhưng ở thì hiện tại tiền  thì ráng nhớ hi!hi!).
Về cơ bản những gì cần giải quyết lúc về già thì mình đã viết trong 2 bài "Khi về già"- nhưng đó là những điểm chung, còn cụ thể hơn thì ...mình sẽ viết bằng giấy A4 ! hi!hi (bí mật sẽ được bật mí sau)!

*/"Trẻ cậy cha, già cậy ...cháu ": (hi! hi):


Bà  và cháu  nắm tay nhau đi ...khắp thế gian:

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2018

LÊN SÓNG NÀO !

Lâu rồi bà ngoại lo "bon chen" chỗ khác nên không đưa Sam - Kem lên sóng...của bà ! Kem đã được 3 tháng, biết lật và muốn trườn rồi, bây giờ mẹ K hay bà gv trông Kem không thể lơ là được vì hở ra là Kem có thể rơi từ giường xuống đất! Bây giờ ôm Kem thích lắm, Kem mũm mĩm như gấu bông, nói chuyện rào rào và cười dễ thương, không như anh Sam lúc nào cũng khó chịu, suốt ngày bắt bẻ  chú TX là tại sao lại vứt rác ra đường, sao lại vượt đèn vàng, sao đi ẩu...Sam lười đi học thì sáng nào cũng nói với mẹ là con muốn ăn cơm sáng với gia đình (gia đình đâu có ăn cơm sáng ! hi hi), hoặc là mẹ ơi con muốn tô màu (mục đích là kéo dài thời gian để khỏi phải đến lớp)! bà ngoại thì cứ mong ngóng, đợi chờ một ngày đẹp trời Sam "trưởng thành"  như những cô, cậu bé cùng lứa tuổi, bà không kỳ vọng Sam sẽ như Cậu Gióng 3 tuổi vươn vai thành...Thánh hay mai này sẽ giỏi như bác Ngô Bảo Châu, anh Nhật Nam nổi tiếng khắp nơi! Người lớn hay khuyên nhau hãy là chính mình...nhưng cái chính mình của Sam làm mọi người xung quanh Sam nhiều khi nổi cơn bực cái...bội! Bên cạnh Sam giờ là một em Kem lớn trước tuổi, ngoan hiền và biết mình đang muốn gì ! hi hi (bà ngại lại nói quá!)

 Bé Kem kính chào mọi người ạ:

Tiểu Cách Cách của bà ngoại:
  

Kem tự lật được khi chưa đầy 3 tháng:
  
 Kem nai nịt gọn gàng để đi chơi:
 Kem tự chơi vui vẻ  :








Còn đây là anh ku Sam hồi bé bằng em Kem bây giờ :







Hồi em mới chào đời anh Hai bế em gọn hơ: 

Giờ thì thế này đây:


Anh Sam thích làm ...lính cứu hỏa:

và thích như thế này:




Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2018

" ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI !"

                                                        

*/Mình biết cô ấy khi đang học Luật ở Bình Triệu- Thủ Đức vào đầu thập kỷ 80 của thế kỷ trước (nghe xa xôi quá). Cô ấy học trên mình một khóa nhưng vì hồi đó Trường chỉ có 2 khóa, sân trường, hội trường đều nhỏ còn cô ấy thì cao, to, trắng nhìn như... con lai, đi đâu cũng nổi trội vì cao hơn bọn con gái tụi mình một cái...đầu! (mãi sau này mới biết là do gen nhà cô ấy...tốt! hi hi). Khi cô ấy ra trường rồi thì mình mới biết thêm là cô ấy yêu anh bạn cùng khóa với mình, cô ấy kể là khi anh bạn ấy đến nhà chơi, anh rể cô ấy cứ làm bộ hỏi cái hộp quẹt để đâu ? ha!ha (luật bù trừ).
 Ra trường, cô ấy làm việc ở nơi mà bọn mình hay nói đùa là vừa tối vừa cao! Sau này  nơi đó cũng chính là nơi mình "thường trú" cho đến khi... hạ cánh! hi!hi (máy bay bà già) 
...Năm 1988 cô ấy được gửi về địa phương (là nơi mình đang làm việc lúc đó), rồi 2 đứa chơi  với nhau vì ... là đôi bạn cùng tiến và nghèo gần giống nhau! mình nói nghèo gần giống nhau vì cô ấy hơn mình là có một gia đình luôn sẵn sàng giang tay  giúp đỡ nếu cô ấy mở lời, nhưng cô ấy muốn...tự lập! (chắc cô ấy nghĩ là đã có gia đình riêng, có công việc, nơi ở ổn định thì không nên làm phiền gia đình lớn nữa).
 Cô ấy sống e dè, kín đáo,chừng mực, kén bạn chơi nên không có nhiều bạn (rộn ràng kiểu như mình), còn mình thì xuất phát điểm khác, tính tình mình cởi mở hơn nên mình luôn có bạn để mình "xả áp" những khi mình cần. 
 Thủa hàn vi mình và cô ấy rất khó khăn (cũng là mặt bằng chung của xã hội), cả hai đứa không bao giờ có tiền dư trong bóp, luôn phải "giật gấu vá vai" nên cuối tuần muốn có tiền nấu một bữa ăn tươi cho chồng, con thì hai đứa đều phải nhắm xem là có thể mượn tiền của ai vì không phải gặp ai cũng "vạch áo cho người xem lưng" được ,hi!hi! cái này gọi là nghèo mà còn sĩ (bây giờ bọn trẻ hay nói là: bệnh sĩ chết trước bệnh ho lao )Dù chơi với nhau, hiểu hoàn cảnh của nhau nhưng 2 đứa tụi mình không thể mượn tiền của nhau vì ...làm gì có mà cho mượn. haizzza!
Trong nhóm bạn chơi chung, có chị bạn (mình đã gọi chị bạn này là chị bạn vi diệu ở bài viết trước), tiền bạc rủng rẻng hơn 2 đứa tụi mình vì chồng chị ấy có việc làm thêm (bỏ đá cây cho mấy quán cafe)

 Vợ chồng  chị  vi diệu đây ạ: 


*/Chị ấy là "đích ngắm" cuối tuần của 2 đứa, nhưng nếu cả 2 đứa tụi mình cùng mượn tiền chị ấy thì cũng "tội" chỉ, vì tuy kinh tế nói là khá hơn tụi mình nhưng cũng không phải kiểu có "tiền dư bạc để" mà chỉ là không phải đi "mượn" tiền lòng vòng giống 2 đứa tụi mình thôi. Mà đó là tự tụi mình nghĩ vậy thôi, chứ với  tính cách của chị ấy thì nếu 2 đứa tụi mình cùng mượn thì chị ấy vẫn ok thôi.(tức là tụi mình cũng còn biết ý tứ đấy ạ).Thực sự thì ngoài chị ấy ra hai đứa tụi mình cũng chẳng biết mượn tiền ai! (Mình còn nhớ có lần kia kẹt quá mình đi mượn một chị khác kinh tế cũng khá hơn tụi mình, chị ấy cho mượn nhưng cứ hỏi khi nào trả làm mình ngại cho đến tận bây giờ!) Bởi vậy nên cuối tuần, hai đứa nhìn nhau rồi thầm thì (không dám nói lớn vì bệnh sĩ), hỏi nhau xem tuần này đứa nào mượn tiền của C.H ? (C.H là tên chị ấy). Thường là đứa này nhường đứa kia mượn trước và cuối cùng thỏa thuận ngầm là tuần này đứa này mượn thì tuần sau sẽ là đứa kia...

*/Giờ thoát nghèo rồi nhưng chuyện cũ mình cứ nhớ mãi đến bây giờ đúng như ông bà xưa nói: "một miếng khi đói bằng một gói khi no!" Hồi đó mình chẳng bao giờ có tiền dư trong túi dù là chút đỉnh, còn nhớ bạn cùa chồng mình đi tàu viễn dương về cho con mình một hộp kẹo singum  (hộp10 thỏi- mỗi thỏi hình như 5 hay 6 cái kẹo)!  kẹo singum hồi ấy là một thứ quà xa xỉ (kẹo gì ăn chẳng  nuốt được mà phải nhả ra thật là phí phạm- ahu!hu). Một chị bạn khác cùng phòng làm việc thấy mình hoàn cảnh quá, mới kêu gọi các chị em khác mua lại dùm mình mỗi người một thỏi (theo giá mấy chị mua ngoài chợ), vậy là mình có một món tiền nhỏ, thoát nghèo được một  ...cuối tuần!

*/Chúng mình cứ sống đơn giản như vậy (mà muốn phức tạp cũng chẳng có điều kiện), không so đo với nhau vì đứa nào cũng như đứa nào chẳng có gì hơn nhau! có chăng là mình điếc không sợ súng, khổ nhưng vẫn đẻ 2 con cách nhau 5 năm, còn cô ấy thì chín năm sau mới dám đẻ thêm! cô ấy là người phá vỡ hợp đồng miệng cùng mình và chị C,H- vì cả 3 đã có đứa con thứ nhất đặt tên Phương nên dặn nhau đứa thứ 2 cả 3 sẽ cùng đặt tên Phương tiếp (còn đệm là gì Phương thì tùy mỗi nhà). Mình và chị C.H sinh đứa thứ 2 đều theo thỏa thuận vậy mà đặt, chị C.H đẻ trước mình đặt con gái là Diệu Phương, còn mình sanh sau một năm, đặt tên con trai là Việt Phương! mãi hơn 5 năm sau cô ấy mới sanh con thứ 2, đặt tên con là Hồng Đăng. Hỏi sao không đặt tên Phương như đã thỏa thuận, cổ nói nhà cổ mà đặt thì sẽ là Vô Phương (không có phương nào hết) he he! nên thôi!

*/Rồi năm 1999, mình thế chỗ cô ấy chuyển công tác lên ...trên lầu (cùng tòa nhà) vì con cổ còn nhỏ mà đặc thù công việc trên kia là thường xuyên đi công tác xa nhà (mọi người nói đó là cơ hội của mình- nhưng mình thì ở chốn nào cũng chỉ là ...ong thợ thôi mà).
...Bạn mình ở lại làm ong chúa, công việc bận bịu theo một kiểu khác không như mình rất chi là ...tung tăng! hi hi! 
 ... Mình từng bị xe cứu thương đụng gãy lìa chân phải, bó bột nằm nhà 4 tháng, lúc đi làm chân còn phải chống nạng rồi bị u đa nhân tuyến giáp phải mổ ...Bên mình luôn có bạn bè động viên, trong đó chị C. H từng đưa mình đi BS và cùng ngồi chờ... đếm sao (BS khám tư quá đông bệnh nhân chờ đến 21 giờ mới tới lượt khám thì chỉ ngồi nhìn trời đếm sao thôi)! Hồi đó còn trẻ mình sợ... chết! Chị C.H thì mạnh mẽ hơn nên động viên mình theo kiểu ch.ết thì thôi, có gì đâu mà sợ...(híc)! Giờ thì mình đang ở độ tuổi hiểu được mệnh trời (Ngũ thập- tri thiên mệnh) và đang gần tới độ tuổi thấu hiểu mọi lẽ (Lục thập nhi Nhĩ - thuận) nên mình không sợ ch.ết như trước mà đang suy nghĩ đến một cái ch.ết đẹp- (hôm rồi nói chuyện điện thoại với chị C.H chị ấy cũng cùng suy nghĩ như mình! đúng là tri âm, tri kỷ ) hi!hi ! Mình lại xa đề rồi!

... Đời đúng là vô thường, cô ấy đến khi gần nghỉ hưu tự dưng gặp đủ thứ bệnh : K vú,  u tuyến giáp, tất cả đều phải mổ, mình đã từng mổ nên biết bạn lo, buồn, suy nghĩ đủ thứ... Mình chỉ biết động viên bạn cố lên để làm chỗ dựa tinh thần cho chồng con. Cũng rất may là bệnh được phát hiện sớm nên tất cả các biện pháp ngăn ngừa bệnh tiến triển đều đã được BS giải quyết khá rốt ráo. Bạn giờ phải sống, chiến đấu với bệnh! Bạn tui ơi! Sống lạc quan và luôn hy vọng thì nhất định những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn!Nhất định là như thế!
... Bạn cùng lứa tụi mình nghỉ hưu hết rồi, mỗi người một hoàn cảnh, kinh tế thì đều đã thoát nghèo, về tình cảm thì không còn gặp nhau thường xuyên như trước nữa, (nhưng qua zalo, viber vẫn có thể 8 thoải con gà mái! hi hi). Có lần mình và chị C.H gọi xe ôm grab sang thăm bạn, nhìn thấy tụi mình cô ấy cười mà nước mắt lại rơi! Thấy cô ấy khóc, mình nhớ những giọt nước mắt của cô ấy thủa hai đứa còn hàn vi khi mang hộp nước ngọt (chỉ 6 lon thôi, không phải một thùng) của mình về nhờ cô ruột bán dùm (cô bán tạp hóa), giúp mình có một ngày cuối tuần không phải đi mượn tiền...cô ấy đã khóc cho hoàn cảnh của hai đứa lúc ấy! Bạn ơi! giờ hết khổ rồi sao lại khóc, lạc quan lên để sống vui, sống khỏe  nào! 
 ... Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn có những câu hát mà mình rất thích: Sống trong đời sống cần có một tấm lòng- để làm gì em biết không? (nhiều khi chỉ để gió cuốn đi)
Chúng mình đã sống với nhau như thế và luôn như thế dù ở hoàn cảnh nào!
 
Vợ chồng cô ấy bên phải, mình và chị C.H bên trái: 
              (sợ nắng nên hình chụp không rõ lắm)