Trang

Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017

BÀ- CHÁU !

1/* Chiều qua cô bạn nhỏ tuổi ở cơ quan lại gửi tặng mình 2 tấm hình với lời chú : 2 tấm hình này nhà báo chụp đẹp hơn cô ấy chụp , đây là dư âm của một ngày vui:




2/* Vào hè, trẻ con lớn, bé gì cũng thích, từ mẫu giáo tới sinh viên đại học vì được ngủ muộn và vui chơi thỏa thích (thực tế mỗi nhà, mỗi trẻ thì còn tùy):
Ngày lễ 1/5 Sam đi khu vui chơi Đại nam với gia đình nhỏ của Sam:


3/* Cuối năm học, lớp Sam tổ chức liên hoan, Sam được nhận giấy khen và quà:


 Lớp sam chụp hình kỷ niệm: (Sam bé nhất lớp):


Thấy bà ngoại đến phụ cô giáo nên Sam nhõng nhẻo, khóc và bám theo bà dù cả lớp chơi với chú hề rất vui:

+ Các bạn chơi vui mà Sam bám bà nên chơi 1 mình mặc dù bên cạnh các bạn đang la hét inh ỏi cùng chú hề:
 Hai mình:
 Ba mình:
 Với chú hề:

Sam vẫn đứng ngoài vòng dù lớp đang cao trào vui:


 Sau cùng thì Sam cũng hòa mình cùng các bạn:(cái hình này là sau khi  cả lớp ăn đùi gà chiên- uống Côca là món Sam thích):


4/* Tối thứ 6 (26/5), Sam cùng Ba, mẹ xách vali lên và đi...: (sẽ tường thuật cụ thể khi mẹ Sam về và có hìnhinh họa) giờ thì bà úp tạm vài cái :




Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

NIỀM VUI TRỌN VẸN!

* Mặc dù mình đã nghỉ hưu từ cuối năm ngoái, nhưng mình có đề nghị CQ chờ cô bạn mình về thì làm tiệc chia tay luôn cho vui! 
Thứ 2 tuần trước mình nhận được lời mời từ Chánh văn phòng cơ quan cũ mời chiều 11/5/2017 đến KS 4 sao ngay gần cơ quan dự buổi họp mặt toàn cơ quan để tiễn 5 cụ ...hưu trí (trong đó có mình) hi!hi !2 vị năm ngoái và  3 vị đầu năm nay là 5, làm luôn lần cho hoành tá tràng.
 Mình đã có một buổi họp mặt cùng các đồng nghiệp, các cháu TTV;TK và nhân viên các bộ phận rất vui và tình cảm! xin cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian cho những người đã rời vị trí, dù họ là ai thì bây giờ đều là...phó thường dân! hi!hi!
Tạm úp vài tấm hình cô bạn nhỏ tuổi chụp bằng ĐT rồi gửi ngay cho mình, còn hình chụp đúng quy trình thì chưa có...hi!hi!















Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

GỢI NHỚ !

*/ Sáng nay mình ra chợ (chợ chỗ mình cũng gần như chợ quê), thấy có người bán trái lòng đỏ trứng gà còn gọi là trái lê-ki-ma). Tuổi thơ của mình gắn với trái này vì nhà mình mẹ có trồng mấy cây. Cây tán rộng, vườn nhà lại chật nên rất choán đất, nhưng hồi ấy nhà mình cũng có thu nhập từ trái này (lòng đỏ trứng gà -quê mình gọi tên như vậy). Giờ thì ở quê ít thấy cây này nữa vì trái cây giờ nhiều, chả mấy ai ăn trái nhà quê này. Mua về mấy trái, mình ăn và nói với OX là em đang ăn cả tuổi thơ...!
   Hình cóp trên mạng:

  */Cuối năm 2012 về quê dự đám cưới cháu, đi thăm người bà con, thấy còn mấy cây trĩu quả, nhà chỉ còn 2 người già nên giữ cây làm kỷ niệm: hi!hi 


*/ Ký ức...Hồi đó mẹ đã nghỉ hưu, làm ở trạm y tế xã nên không có lương hưu. Thu nhập chẳng có, kinh tế khó khăn, mẹ phải chạy chợ, mua chỗ này bán chỗ kia, đúng kiểu giật gấu vá vai, mẹ đã chạy xe đạp 50km, phía sau chở theo một thúng trái lòng đỏ trứng gà đến Bệnh viện tỉnh (nơi chị gái làm việc) bán trước cổng bệnh viện, rồi chị gái mua giúp mấy kg mắm tôm (mắm ruốc) vì chỗ chị gần biển, về quê, mẹ chia ra bán cho những người hàng xóm là nông dân dùng để nấu canh (hồi đó làm gì có xương heo, bôt ngọt thì hiếm nên cái gì quý lại ví như bột ngọt - ngay cả mình vào những năm đầu thập kỷ 80 ở SG mà cũng phải dùng đường thay cho bột ngọt).
Nghe mẹ kể có hôm trăng sáng, nhà không có đồng hồ, tưởng trời sáng nên mẹ dậy lọ mọ đi chợ tỉnh, xe thì lọc cọc, cái gì cũng kêu, cái cần kêu là cái chuông thì tịt ngóp, vỏ xe thì phải chằng buộc vì nó đã quá cũ...trên quảng đường hàng chục km, mỗi một mình mẹ chạy xe ....
Từ nhỏ đến khi mình lớn lên chưa bao giờ nghe mẹ kể là sợ nọ sợ kia, còn mình thì sợ đủ thứ, nhiều khi sợ cả bóng mình trên tường...(kiểu thần hồn nhát thần tính). Nhà gần sông, mùa hè nhiều hôm nóng, ban đêm, mẹ ra sông bơi bì bỏm, mình thì sợ chết khiếp (vì hồi đó- là những năm của thập kỷ 70) đã làm gì có điện. Chỉ nghĩ có con ma dưới nước kéo chân khi xuống nước là mình đã chẳng bao giờ đủ can đảm tắm sông ban ngày một mình chứ nói gì ban đêm...híc !
 Sông quê:


* Nhớ về mẹ thì không thể thiếu phụ kiện thần thánh này của mẹ, đau đầu, đau bụng, nóng, lạnh...đủ các kiểu đều sử dụng món này, trong túi mẹ luôn luôn có nó và người mẹ luôn thơm mùi nó và nó là : dầu cù là - cao sao vàng! ahi!hi (ảnh lấy trên mạng) :

Viết vậy lại nhớ mẹ !

Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

HỒI KÝ VỀ MẸ ! (7)

(P/s: Khi viết đến phân đoạn này, tôi mong là anh, chị tôi ( con của ông C với mẹ tôi) cho phép tôi, thông cảm và thấu hiểu cho tôi vì những gì tôi viết về mẹ có liên quan đến ông C- cha của anh, chị, nội dung của phần này có thể là cảm nhận của riêng tôi (người ngoài cuộc) qua lời kể của mẹ ! Những gì tôi viết về ông C có thể làm phật (buồn) lòng anh , chị ! Tôi thành thật xin lỗi anh, chị!)

...Ông C, tôi xin mạn phép vong linh ông mà gọi ông như thế- ông C đã mất năm 2008, hưởng thọ 87 tuổi- (ông sinh năm Tân Dậu- 1921). Vì lúc ông còn sống mỗi dịp gặp ông thì tôi cũng gọi thân mật là ông cho các con tôi. Chồng mẹ tôi (nhưng không phải cha tôi) là một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen (là khi tôi gặp ông- còn hồi trẻ thì chắc chắn ông là một người đàn ông phong độ), ông làm Thầy ký ở ga xe lửa Tam Kỳ (tôi viết thế vì tôi nghe mẹ tôi kể thế, chứ thực chất thì tôi không hiểu là ông ấy làm gì ở ga xe lửa, tôi cũng không hỏi người lớn về việc này). Như trên tôi đã viết, mẹ tôi cùng chị con bác đi buôn bán gạo bằng tàu lửa, gặp nạn đói năm ất dậu 1945, là thời kỳ: gạo quế, củi châu! Mẹ tôi bị kẹt tàu một tuần ở Tam Kỳ vì không mua được phiếu gửi hàng, phần thì không quen biết ai để nhờ cửa sau, phần khác thì gái đẹp nên kiêu, không muốn nhờ vả ai vì lại phải mang ơn, mà gái đẹp mang ơn người khác giới thì mệt lắm ( là tôi nghĩ thế). Vì vậy ngày nào mẹ tôi cũng ra ga xếp hàng chờ mua phiếu gửi hàng, nhưng phiếu cứ hết vèo trước khi đến lượt mẹ tôi! (Hiện tượng một cô gái trẻ, đẹp, ăn mặc sang trọng ngày nào cũng xách bóp đầm ra xếp hàng ở một ga nhỏ- thật sự làm nhiều người chú ý- trong đó có Thầy ký ga tên C). Ông ấy mạnh dạn làm quen người đẹp (dù gì thì ông cũng đang là nhân viên hỏa xa), rồi ông giúp đỡ mẹ tôi nhanh chóng mua được phiếu gửi hàng và hình như sau đó thì 2 người có hợp tác làm ăn (mua bán gạo) tôi nói hình như vì tôi không nghe mẹ tôi kể là có việc làm ăn chung với ông C, nhưng có lần tôi gặp ông nhân dịp giỗ mẹ tôi ở quê ngoại, ông nói với tôi: Nếu hồi đó chiến tranh không nổ ra (Nhật - và phe đồng minh) thì ông và mẹ con tha hồ mà giàu..". (Còn tôi thì lại nghĩ: Nếu vậy làm gì có tôi trên đời này...).
Mẹ tôi không nói ra, (vì sau này những câu chuyện bà kể về ông C là những câu chuyện buồn, bực, giận, đủ các cung bậc cao thấp) nhưng tôi nghĩ là thời gian gặp nhau ở Tam Kỳ năm 1945, mẹ tôi hẳn là có cảm tình với ông C (tôi nói cảm tình chứ chưa đi đến chuyện yêu thương nhau). Nhưng thời cuộc có nhiều thay đổi, cuộc chiến Nhật -Pháp tại Đông Dương xảy ra ( mẹ tôi gọi là cuộc chiến Nhật hất cẳng Pháp). may mắn là mẹ tôi đã đưa được chuyến hàng cuối từ Đà Nẳng về Vinh mà không bị kẹt lại ( bà có kể về chuyện chở gạo ra nhằm dịp đói lịch sử, đã bị người dân vây lấy chuyến hàng và dùng cây nứa vót nhọn xóc lấy gạo ...). Sau chuyến hàng này, mẹ tôi không còn đi buôn bán xa nữa mà theo bà ngoại tôi buôn bán vải ở các chợ quê. Chuyện mẹ tôi và ông C coi như không còn quan hệ gì nữa vì giao thông gián đoạn. Lẽ ra thì với khoảng cách địa lý xa nhau như vậy (Đà Nẵng và Đức Thọ là một huyện của tỉnh Hà Tĩnh- xa đường lộ lớn) thì việc mẹ tôi trở thành vợ của ông C là một điều khó trở thành hiện thực. Vậy mà điều đó đã xảy ra, âu cũng là nhân duyên đưa đẩy! ( ở độ tuổi trên 50 như hiện nay thì tôi hiểu thêm về chữ DUYÊN) .
Mẹ tôi kể rằng, vào một buổi chiều khi đang chuẩn bị dọn hàng về thì bỗng có một người đàn ông quần áo xộc xệch, lấm lem bụi đường đến tìm mẹ tôi, nhìn kỹ mẹ tôi mới nhận ra ông C! Hỏi ông đi đâu ra đây, ông bảo đi tìm mẹ tôi ! Ông kể là phải đi bộ ròng rã nhiều  ngày trời mới tìm ra mẹ tôi! ( tôi thật sự không hiểu vì sao ông phải vất vả như vậy để đi tìm một người con gái khi 2 bên chưa hề có một lời hẹn ước nào cả).
Mẹ tôi kể là sau giây phút bỡ ngỡ vì lý do ông C đưa ra, mẹ tôi không biết phải giải quyết thế nào, khi nơi xứ lạ này ông C không có người thân, quen. Không thể đưa ông về nhà vì mẹ tôi là con gái chưa chồng (mà kể ra thì có chồng rồi lại càng không thể). Rồi mẹ tôi nhắn hai cậu tìm cách giải quyết tạm thời nơi ăn, nghỉ cho ông C vì hồi trước các cậu tôi đã từng vào nhà ông C chơi theo lời mời của ông khi các cậu vào Đà Nẵng!
Đêm đó, mẹ tôi không ngủ được, bà trằn trọc vì cuộc viếng thăm quá bất ngờ của ông C , năm đó bà mới 21 tuổi! ....

 * Ông C tại tang lễ  của mẹ tôi năm 1995 ( thứ 2 từ phải qua):


... và tại mộ mẹ tôi vào ngày giỗ đầu  năm 1996 (ngoài cùng bên trái)




P/s: Mẹ tôi không giữ (hay không có) bất kỳ một tấm hình nào của ông C thời gian hai người là vợ chồng (1946 - 1951)  và  cả thời gian sau ngày 30/4/1975!

                                    (...còn tiếp)