...Mẹ tôi thời gian này ( khoảng năm 1942-1944) chưa có tình cảm ( lứa đôi) yêu thương ai, nhưng theo lời bà kể thì bà không thích lấy Tây, đơn giản vậy thôi ! (con gái thời nay một số (hay đa số) chỉ mong có được cơ hội này - nhưng dĩ nhiên là mỗi thời mỗi khác). Một mình mẹ tôi thì không thể phản đối lại việc bị (được) gả cho Tây nên mẹ tôi nhờ bà ngoại tác động thêm nhưng như tôi đã viết ở trên thì ông ngoại tôi đâu có đơn giản bị tác động như vậy !
(Một tấm hình cũ của mẹ bị hư hỏng nhiều bởi thời gian, tôi mới làm lại - lúc này mẹ tôi khoảng 40 tuổi)
....Khi biết rằng không thể có ai khác giúp mình ngoài chính mình ra thì mẹ tôi nghĩ ra nhiều cách kiểu như tự làm xấu hình ảnh của mình trước mặt vị khách ngoại lai (để hy vọng ông Tây thấy bà là một cô gái ngốc nghếch, đễnh đoảng mà từ bỏ ý định lấy bà làm vợ), bà kể rằng: mỗi lần có khách đến, bà đang ngồi dệt vải, thường là bà đang mặc quần áo ngắn (còn gọi là quần cộc hay quần lỡ), lẽ ra phải thay quần áo dài (bằng lụa tơ tằm) để tiếp khách nhưng mẹ tôi không làm vậy mà vẫn mặc nguyên bộ quần, áo ngắn (cũn cỡn) để ra mắt khách, rồi nhân lúc ông ngoại tôi kêu vào nhà trong thay quần áo dài thì mẹ tôi bỏ trốn sang nhà hàng xóm! hay như có lần ông ngoại kêu cắt (bổ) cam bày ra đĩa mang đãi khách thì bà kể rằng: thay vì quả cam được bổ làm 6 thì đẹp, nhưng bà lại bổ cam ra làm 8 rồi bà bày lên đĩa xộc xệch nhìn chẳng giống ai !!!
Nhưng đối với một ông Tây lớn tuổi thì những trò mẹ tôi bày ra chỉ là trò vặt của trẻ con. Sau khi diện kiến sắc, vóc của mẹ tôi thì ông tây gật đầu đồng ý với ông ngoại, tôi nghe kể lại là thời gian này ông ngoại tôi vui lắm, người ăn kẻ ở trong nhà cũng như người thân trong gia đình dễ thở hơn rất nhiều ! Các cậu tôi được ông ngoại tôi cho ra thi thố với khách vốn tiếng Pháp đã học được ở trường! Mọi người đều vui vẻ, chỉ riêng mẹ tôi thì phản đối. ( trong phim ảnh hay tiểu thuyết ngôn tình thì trường hợp này thường là cô gái đã có người yêu nên khi bị ép gả mới phản đối, nhưng xuyên suốt thời gian khi lớn lên và sống bên cạnh mẹ tôi chưa hề nghe mẹ tôi kể là đã thương thầm nhớ trộm ai, không có một cái tên người đàn ông nào được đưa ra- vậy mới nói...haizzzza! ôi, chuyện người đẹp và tình yêu luôn khó lý giải)! Mẹ tôi nói rằng bà đã bị ép gả cho Tây và bà không đồng ý! Bà ngoại tôi thương con gái, cũng rất muốn giúp mẹ tôi nhưng lực bất tòng tâm...vì bà đâu có quyền gì ngoài quyền sinh ra những đứa con !
Mẹ tôi có ý nghĩ sẽ tìm cách bỏ trốn khỏi nhà, dù chưa biết là sẽ đi đâu? làm gì? Hình như ông ngoại tôi cũng đã biết được ý này của mẹ tôi nên có bao nhiêu quần áo (tư trang) của mẹ tôi ông đem cất vào rương (hòm gỗ) khóa lại, chìa khóa ông bỏ chung vào chùm chìa khóa của cả nhà ông cài đeo lủng lẳng bên lưng quần! Tuy kỹ càng như vậy, nhưng cũng có khi ông sơ hở, đó là những lúc ông uống rượu say nằm ngủ trên tràng kỷ. Mẹ tôi đẹp nhưng thông minh ( viết vậy vì bây giờ người ta hay nói người đẹp thường tỷ lệ nghịch với chỉ số IQ- lưu ý là tôi không ám chỉ, bóng gió ai cả)... Mẹ tôi đã nhận lúc ông ngoại tôi uống rượu ngủ say, bà lấy cục xà phòng (bông) in mẫu chìa khóa rồi ra chợ thuê thợ làm thêm chìa khóa khác, lén mở rương lấy tư trang rồi bà lấy đá bỏ lại vào rương để khi ông tôi nhấc rương lên kiểm tra thấy nặng thì yên tâm là đồ đạc tư trang của mẹ tôi vẫn còn và như vậy thì mẹ tôi ( người con gái đem lại cho ông sẽ có một khoản tiền không nhỏ- là ông hy vọng như thế )của ông vẫn còn... nhưng thực tế thì mẹ tôi đã cao chạy xa bay bỏ nhà đi trốn mà ông không biết !
Việc mẹ tôi bỏ trốn khỏi nhà để không bị gả bán cho Tây là một sự kiện lớn gây ảnh hưởng xấu tới nhiều người trong gia đình, trực tiếp là bà tôi, dì tôi (em gái của mẹ).
P/s: Dì tôi năm nay ( 2017) đã 87 tuổi, vẫn khỏe mạnh, mấy năm trước còn minh mẫn nhiều, năm nay cũng có chuyện nhớ, chuyện quên. Mỗi lần tôi tới thăm, dì luôn nhắc và chỉ những vết sẹo trên tay, hậu quả của việc bị ông ngoại đánh vì nghi ngờ dì đã "tiếp tay, giúp sức" cho mẹ tôi bỏ trốn. ( tôi không dám viết lên đây cụ thể câu chuyện dì kể việc ông ngoại đã đánh dì như thế nào, vì nó quá sức tưởng tượng với mọi người. Riêng chúng tôi, con cháu của dì đều biết câu chuyện này). Thực tế theo như mẹ tôi và dì kể lại thì dì bị "oan" trong vụ này vì kế hoạch bỏ nhà đi trốn, mẹ tôi âm thầm thực hiện chỉ một mình mà thôi. Có lẽ mẹ tôi hiểu tính của ông ngoại, nhưng bà đã không lường hết hậu quả khi bà đã ra đi.
Năm nay tôi đến chúc tết dì, lại nghe dì nhắc về việc bị ông ngoại đánh: "là tại mẹ con bỏ trốn, nhưng dì không giận mẹ con đâu!" . Nhưng giận ông ngoại thì dì vẫn (hình như) chưa bao giờ quên bởi trận đòn khủng khiếp ấy, dù chuyện xảy ra đã trên 70 năm. Hôm tết, cậu em con dì kể, (mà tôi tưởng như chuyện kể cho vui) là: năm rồi về quê thắp nhang cho tổ tiên ( dì sợ mai này già yếu sẽ không còn về được), đến mộ của ông ngoại tôi, dì khấn rằng: "lẽ ra con thắp cho Bố 3 nén nhang, nhưng vì hồi trước Bố đánh con đau quá mà lỗi không phải của con, giờ con vẫn còn giận Bố nên chỉ thắp 2 cây nhang thôi...!". Tôi nghe chuyện mà nửa cười. nửa khóc, thương dì, thương mẹ và cả thương ông...!
....Khi biết rằng không thể có ai khác giúp mình ngoài chính mình ra thì mẹ tôi nghĩ ra nhiều cách kiểu như tự làm xấu hình ảnh của mình trước mặt vị khách ngoại lai (để hy vọng ông Tây thấy bà là một cô gái ngốc nghếch, đễnh đoảng mà từ bỏ ý định lấy bà làm vợ), bà kể rằng: mỗi lần có khách đến, bà đang ngồi dệt vải, thường là bà đang mặc quần áo ngắn (còn gọi là quần cộc hay quần lỡ), lẽ ra phải thay quần áo dài (bằng lụa tơ tằm) để tiếp khách nhưng mẹ tôi không làm vậy mà vẫn mặc nguyên bộ quần, áo ngắn (cũn cỡn) để ra mắt khách, rồi nhân lúc ông ngoại tôi kêu vào nhà trong thay quần áo dài thì mẹ tôi bỏ trốn sang nhà hàng xóm! hay như có lần ông ngoại kêu cắt (bổ) cam bày ra đĩa mang đãi khách thì bà kể rằng: thay vì quả cam được bổ làm 6 thì đẹp, nhưng bà lại bổ cam ra làm 8 rồi bà bày lên đĩa xộc xệch nhìn chẳng giống ai !!!
Nhưng đối với một ông Tây lớn tuổi thì những trò mẹ tôi bày ra chỉ là trò vặt của trẻ con. Sau khi diện kiến sắc, vóc của mẹ tôi thì ông tây gật đầu đồng ý với ông ngoại, tôi nghe kể lại là thời gian này ông ngoại tôi vui lắm, người ăn kẻ ở trong nhà cũng như người thân trong gia đình dễ thở hơn rất nhiều ! Các cậu tôi được ông ngoại tôi cho ra thi thố với khách vốn tiếng Pháp đã học được ở trường! Mọi người đều vui vẻ, chỉ riêng mẹ tôi thì phản đối. ( trong phim ảnh hay tiểu thuyết ngôn tình thì trường hợp này thường là cô gái đã có người yêu nên khi bị ép gả mới phản đối, nhưng xuyên suốt thời gian khi lớn lên và sống bên cạnh mẹ tôi chưa hề nghe mẹ tôi kể là đã thương thầm nhớ trộm ai, không có một cái tên người đàn ông nào được đưa ra- vậy mới nói...haizzzza! ôi, chuyện người đẹp và tình yêu luôn khó lý giải)! Mẹ tôi nói rằng bà đã bị ép gả cho Tây và bà không đồng ý! Bà ngoại tôi thương con gái, cũng rất muốn giúp mẹ tôi nhưng lực bất tòng tâm...vì bà đâu có quyền gì ngoài quyền sinh ra những đứa con !
Mẹ tôi có ý nghĩ sẽ tìm cách bỏ trốn khỏi nhà, dù chưa biết là sẽ đi đâu? làm gì? Hình như ông ngoại tôi cũng đã biết được ý này của mẹ tôi nên có bao nhiêu quần áo (tư trang) của mẹ tôi ông đem cất vào rương (hòm gỗ) khóa lại, chìa khóa ông bỏ chung vào chùm chìa khóa của cả nhà ông cài đeo lủng lẳng bên lưng quần! Tuy kỹ càng như vậy, nhưng cũng có khi ông sơ hở, đó là những lúc ông uống rượu say nằm ngủ trên tràng kỷ. Mẹ tôi đẹp nhưng thông minh ( viết vậy vì bây giờ người ta hay nói người đẹp thường tỷ lệ nghịch với chỉ số IQ- lưu ý là tôi không ám chỉ, bóng gió ai cả)... Mẹ tôi đã nhận lúc ông ngoại tôi uống rượu ngủ say, bà lấy cục xà phòng (bông) in mẫu chìa khóa rồi ra chợ thuê thợ làm thêm chìa khóa khác, lén mở rương lấy tư trang rồi bà lấy đá bỏ lại vào rương để khi ông tôi nhấc rương lên kiểm tra thấy nặng thì yên tâm là đồ đạc tư trang của mẹ tôi vẫn còn và như vậy thì mẹ tôi ( người con gái đem lại cho ông sẽ có một khoản tiền không nhỏ- là ông hy vọng như thế )của ông vẫn còn... nhưng thực tế thì mẹ tôi đã cao chạy xa bay bỏ nhà đi trốn mà ông không biết !
Việc mẹ tôi bỏ trốn khỏi nhà để không bị gả bán cho Tây là một sự kiện lớn gây ảnh hưởng xấu tới nhiều người trong gia đình, trực tiếp là bà tôi, dì tôi (em gái của mẹ).
P/s: Dì tôi năm nay ( 2017) đã 87 tuổi, vẫn khỏe mạnh, mấy năm trước còn minh mẫn nhiều, năm nay cũng có chuyện nhớ, chuyện quên. Mỗi lần tôi tới thăm, dì luôn nhắc và chỉ những vết sẹo trên tay, hậu quả của việc bị ông ngoại đánh vì nghi ngờ dì đã "tiếp tay, giúp sức" cho mẹ tôi bỏ trốn. ( tôi không dám viết lên đây cụ thể câu chuyện dì kể việc ông ngoại đã đánh dì như thế nào, vì nó quá sức tưởng tượng với mọi người. Riêng chúng tôi, con cháu của dì đều biết câu chuyện này). Thực tế theo như mẹ tôi và dì kể lại thì dì bị "oan" trong vụ này vì kế hoạch bỏ nhà đi trốn, mẹ tôi âm thầm thực hiện chỉ một mình mà thôi. Có lẽ mẹ tôi hiểu tính của ông ngoại, nhưng bà đã không lường hết hậu quả khi bà đã ra đi.
Năm nay tôi đến chúc tết dì, lại nghe dì nhắc về việc bị ông ngoại đánh: "là tại mẹ con bỏ trốn, nhưng dì không giận mẹ con đâu!" . Nhưng giận ông ngoại thì dì vẫn (hình như) chưa bao giờ quên bởi trận đòn khủng khiếp ấy, dù chuyện xảy ra đã trên 70 năm. Hôm tết, cậu em con dì kể, (mà tôi tưởng như chuyện kể cho vui) là: năm rồi về quê thắp nhang cho tổ tiên ( dì sợ mai này già yếu sẽ không còn về được), đến mộ của ông ngoại tôi, dì khấn rằng: "lẽ ra con thắp cho Bố 3 nén nhang, nhưng vì hồi trước Bố đánh con đau quá mà lỗi không phải của con, giờ con vẫn còn giận Bố nên chỉ thắp 2 cây nhang thôi...!". Tôi nghe chuyện mà nửa cười. nửa khóc, thương dì, thương mẹ và cả thương ông...!
Mẹ tôi và dì: