Mẹ Tôi là những trang viết dài về mẹ của mình (kiểu như hồi ký), mình chấp bút viết vào năm 1996 (là thời điểm mẹ mình mới mất- mẹ mất vào tháng 12/1995 DL). Lúc bấy giờ con cái mình còn nhỏ, việc nhà, việc cơ quan phải nói là "bộn bề" nhưng cảm xúc "mất" mẹ cứ đeo bám mình mọi lúc, mọi nơi. Mình cứ đếm ngược thời gian còn mẹ để mà níu kéo (kiểu như: cách đây 10 ngày là mẹ còn sống), vì khi còn sống mẹ ở với gia đình mình nên khi mẹ mất, hình ảnh mẹ cứ như còn quanh quẩn đâu đây nên mình chấp bút viết một tự truyện về mẹ. Lẽ thường thì tự truyện thì lẽ ra do chính mẹ viết, nhưng lúc còn sống mẹ là người rất khác (mình nghĩ thế) nên mình sẽ là người viết, với mục đích để mình vơi đi nỗi nhớ mất mẹ và để sau này con, cháu mình biết mình đã có một người mẹ như thế!
Năm 1996, mình chưa có vi tính (bởi chị bạn mua một máy tính giá đến 2 lượng vàng), bởi vậy nên mình viết tay, chỉnh đi chỉnh lại rồi thuê người đánh máy, đến tháng 8/1997 mới xong và in ra nhiều cuốn: gửi Ba mình 1 cuốn, dì, chú Trạch- Lan 1 cuốn, 2 anh, chị 2 cuốn, còn lại mình giữ. (dì Lan là em ruột của mẹ mình còn chú Trạch là chồng của dì. Những vui buồn trong cuộc đời của mẹ mình thì vợ chồng dì là người cùng đồng cam, cộng khổ, chia ngọt ,sẻ bùi và ở một khía cạnh nào đó về tinh thần, có thời điểm mình đã coi chú như cha...Nếu như bên FB thì sẽ có cái mặc định về quan hệ của mình là...phức tạp! hi!hi ). Tập hồi ký viết về mẹ có 22 trang giấy A4, vì là "chuyện trong nhà" nên hồi ấy mình ít chia sẻ với người ngoài (kể cả bạn thân), nhưng có cô bạn cứ thấy mình giờ nghỉ lại hí hoáy viết nên biết mình đang có một "bí mật" nào đó và sau khi in ra mình đã cho cô ấy xem và kết quả là cô ấy đã khóc suốt một buổi trưa! haizzzz!
Rồi chuyện cơm áo, gạo tiền, chuyện con chuyện cái... đã lôi tuột mình đến 20 năm sau ngày mình viết cuốn "Mẹ tôi" ấy. Năm 2011 con gái đi học xa, mình viết Blog, con học xong về nước, vẫn viết linh tinh như một thói quen (khó bỏ). Giờ thì công nghệ đã vượt xa 20 năm trước nên mình sẽ gõ và đăng lên đây để lưu giữ, mai sau cho con, cháu biết vì chuyện cũ, người xưa nay đã không còn...!