Trang

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

LINH TINH ! (n +1)

* Có lẽ đã hết mùa mưa vì đã cuối tháng 11 rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là noen, phố xá ở trung tâm SG sẽ tấp nập, nhộn nhịp. Hồi nhà mình còn ở cái rốn của ...SG (not vũ trụ) hi hi! buồn buồn (hay vui vui) lại ra đầu cầu thang chung cư ngó xuống phố, nhìn người ta đi lại, nhìn đèn xanh, đèn đỏ nhấp nháy thấy vui ! Giờ thì nhà mình dạt ra xa trung tâm tí nhưng vẫn đang là quận số, chưa phải quận chữ! hi hi! (quận số là 2,3, 4, 5, 6, 7...còn chữ là Nhà Bè, Củ Chi chẳng hạn). Căn hộ chung cư trên SG vẫn còn, giữ làm kỷ niệm vì tuổi trẻ gian khó của mình và tuổi thơ của các con đều ở căn hộ này! Nhà (tạm gọi vậy) tuy không bé, nhưng cái cầu thang chung bé tẹo, lại dốc đứng vậy mà hồi đó mình còn bê cả cái xe đạp lên tầng 2, các con mình thì ngày lên xuống có khi cả chục lượt mà không biết mệt là gì! Hôm rồi về dọn dẹp lá cây trên mái nhà, mình leo lên đến nơi đã thở hơi ra đằng tai! Nhưng dù sao nơi đó cũng là khu trung tâm (của trung tâm) vì căn hộ của mình ở đại lộ Lê Lợi ! Họ hàng,bạn bè, người quen của gia đình mình gần như ai cũng đã biết đến căn hộ này vì nó tọa lạc ở gần chợ Bến Thành. Việc đi lên xuống, gửi xe  để lên nhà mình hơi bị bất tiện (nhiều khi đến chúc tết mà phải gửi xe tuốt bên bệnh viện Sài Gòn... haizzz! Còn nhà mình đi đâu về khuya, hoặc muốn đi đâu sớm đều phải xin xỏ người gác dan! nhiều khi bực cái bội! (là bực bội đấy ạ) hi hi!
* Giờ thì nhà rộng hơn, cổng nhà ra vô thoải mái, muốn đi, về giờ nào cũng oke, nhưng xa trung tâm nên lễ hội thì con trai mình lại phải lên phố, không như hồi xưa, tuột xuống khỏi cầu thang đã tấp nập người xe! Mình già nên mình thích yên tĩnh và cũng không có nhu cầu chen lấn mấy chỗ đông đúc làm gì! hưởng thú vui tao nhã thế này thôi:
 Ngắm hoa tự trồng:






Và ngắm chim...tự mua: (hi hi)







* Con trai của mình năm nay ở xa, chắc thời gian này cũng nhớ nhà, nhớ bạn bè, phố xá... Chịu thôi, cái gì cũng có giá của nó con ạ (người ta bảo vậy).

Cậu ấy đi chợ ở HQ:

Thèm "cơm mẹ nấu" thì cùng các bạn nấu ăn : ( thế này cũng là một sự trưởng thành 💙 )





Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

HẬU 20-11 !

* Trẻ con, nhất là bé gái thường mơ ước lớn lên được làm cô (thầy) giáo! Riêng mình không hiểu tại sao hồi nhỏ và cả sau này chưa khi nào mơ ước làm cô giáo ( có lẽ vì mình không tự tin về cả tài lẫn... sắc của mình, hi !hi), bởi trong mắt trẻ thơ của mình đã là cô giáo thì phải đẹp và giỏi (hát hay, múa giỏi).Thời buổi bây giờ tụi trẻ con (và cả người lớn) vô Google tìm cái gì cũng biết, nếu mình làm cô giáo, học trò nó hỏi (cắc cớ) mà mình lại trả lời kiểu: tại sao, cô chẳng hiểu tại sao thì tụi nhỏ cười! Sợ mông lung kiểu đó nên mình chỉ làm học trò, dù nhiều khi tuổi mình hơn cả tuổi cô (mình đi học Anh văn khi đã già ...)  hi!hi! Túm lại là ước mơ của mình bé nhỏ lắm! (kiểu như học đâu đậu đấy là đã ok lắm rồi).
                                      


* Hôm rồi, ngày 20-11,mình đã nhắn tin chúc mừng bạn bè làm giáo viên và gọi điện chúc sức khỏe Thầy giáo chủ nhiệm cấp 3 và cô giáo dạy mình ở cấp 2. Nhận được điện thoại của học trò cũ Thầy, Cô vui lắm. 
Cô giáo hồi cấp 2 (vừa là cô giáo lại vừa có họ với mẹ mình) thì đã hơn bốn mươi năm mình chưa gặp lại vì sau 30-4-1975 cô theo chồng về Huế. Hôm rồi về quê mình mới xin được số điện thoại của cô, khi nghe mình giới thiệu tên và nhắc lại những kỷ niệm cũ (cô hay nựng con là : em đẹp em xinh như quả táo đầu cành ...) thì cả hai cô, trò cùng cười (lớn) . Khi mình chào để kết thúc cuộc gọi, cô mong có ngày gặp lại trò để: được ôm em vào lòng, cắn một cái thật đau và muốn nghe em nói giọng quê mình! (chả là mình xa quê đã lâu, tuổi trẻ, vì công việc giao tiếp với nhiều vùng miền nên mình đã không còn giữ được âm điệu quê nhà). Nghe cô nói mà lòng bỗng rưng rưng ...

* Sau khi gọi điện và gửi quà chúc mừng Thầy chủ nhiệm thì mình nhận được mấy câu thơ Thầy  tặng:    
      
         "Bốn mươi năm ra trường đại học
        chỉ làm Thầy một khóa cấp 3
        Hôm nay tuy đã về già
      vẫn vui trò cũ tặng hoa và...quà ...!" 

Thầy là chủ nhiệm (lớp 8- và nửa nửa khóa năm lớp 9 ) của mình Thây dạy ngoại ngữ ! Sau đó chiến tranh biên giới nên Thầy tái ngũ (trước đó Thầy đã tham gia quân đội), đợt này lớp mình có mấy bạn đang học dang dở cũng nhập ngũ và 2 bạn đã hy sinh.
... Năm 2009 lớp họp mặt sau 30 năm ngày ra trường thì mình mới gặp lại thầy! 

Đây là  hình Thầy trước khi về dạy học ở quê mình:  



Thầy và gia đình hiện nay:



 Thầy và các cháu nội:

*Còn đây là hình bạn học cùng lớp, cậu ấy nhập ngũ khi đang học dở lớp 9 (nay là lớp 11) và khoảng năm 1985  bạn đã hy sinh (mình có viết bài về bạn ở mục Riêng, tựa đề: Chuyện cũ ) 



...Mình vừa mở nghe bài hát: Trường cũ tình xưa ( ...Thầy đó, trường đây bạn cũ đâu rồi , bâng khuâng đợi chờ người sao chẳng đến, hỏi lá hỏi hoa chỉ thấy im lìm ...bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm ngày xưa, vang trong nỗi niềm nhung nhớ, có ai đi thương về trường xưa  ...)! haizzz! nghe buồn man mác !

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

ANH TRAI !

* Mấy hôm nay mình toàn nghĩ về anh, cứ hình dung anh sẽ thế nào khi không còn chị? Đọc FB của anh thấy anh ghi cho các con:" Bố lên đê nhìn về mộ (mẹ) mà nước mắt cứ chảy, thương (mẹ) lắm các con à"! rồi anh làm thơ với nội dung là: mọi lần chị đi đâu lâu cũng chỉ 1 đến 2 tuần rồi về mà nay đã 1 tháng chưa về, điện thoại gọi thì không nghe: "đã bốn tuần rồi/ bà chưa về bà ơi ?..", thì cổ mình nghẹn đắng, thương anh quá chừng! (sau gần 1 năm phát hiện ra bị ung thư phổi, chị dâu đã mất hôm 21/10 DL, hưởng thọ 62 tuổi)
* Anh hơn mình 14 tuổi và khi mình mới 4 tuổi thì anh nhập ngũ! tuổi thơ của mình vắng anh, theo như mẹ mình kể lại thì khi mình thấy xung quanh các bạn mình ai cũng có Bố mà nhà mình không có ( Ba mình đi chiến trường B, mẹ mình là Mẹ đơn thân) thì mình đã ngây thơ đề nghị với mẹ là : hay nhà mình gọi anh là bố đi !!! (haizzz)
 ...qua những câu chuyện mẹ kể thì con trai của mẹ  hiền như "cục đất" và là "Hương đen của mẹ"... Mình cũng cảm nhận được là tình cảm mẹ nghiêng nhiều về anh vì nhiều lẽ (anh là con trai đầu lòng của mẹ, anh bị bệnh, tuổi thơ của anh vất vả, đói khổ, anh đi bộ đội thời chiến tranh cận kề cái chết...). điều đó ám ảnh vào tâm can mẹ cho đến những giờ phút cận kề cái chết, mẹ than rằng: Có 3 đứa con, một đứa khổ, một đứa sướng, một đứa giàu ! Mẹ không nói ra tên đứa nào, nhưng cả 3 thống nhất là mẹ nói anh khổ. (còn mình và chị gái thì còn "tranh chấp" xem trong 2 chị em ai giàu, ai sướng ?  Mình nhận mình sướng vì mình ở thành phố, gia đình mình "vuông, tròn" hơn chị... ). 
Mẹ về bên kia thế giới với nỗi niềm con trai của mẹ khổ. Khổ ở đây là sự đánh giá của mẹ, và có cả sự so sánh giữa các con của mẹ với nhau- trong đó chỉ có mình được học hành đến nơi đến chốn và có công việc tạm gọi là ...(chả biết viết thế nào cho chính xác theo cách  suy nghĩ của mẹ).
* Sau 1975, anh vẫn tại ngũ, lẽ thì anh sẽ lấy vợ thoát ly (từ này ở quê thường dùng cho những người làm việc nhà nước, có lẽ thoát ly ở đây được hiểu là thoát ly nông thôn ra thành phố làm việc). Nhưng năm 1976, thương mẹ, anh cưới chị dâu cũng là bộ đội, nhưng phục viên và về quê chồng làm ruộng! (mặc dù nhà mình lúc đó thuộc thành phần phi nông nghiệp, mẹ mình là nữ hộ sinh). Về quê thì chỉ có làm ruộng chứ biết làm gì bây giờ ? Những năm cuối thập kỷ 70, đầu thập kỷ 80 của thế kỷ trước thì gia đình nào kinh tế  cũng khó khăn và nhà mình cũng không ngoại lệ!
* Anh chị sinh được 3 con (2 gái, 1 trai ). Để nuôi được các con khôn lớn, trưởng thành, học hành, thành đạt thì vợ chồng anh đã vượt qua chính mình!  Rồi các con anh lấy chồng, có vợ, anh chị có cháu nội, ngoại, tưởng rằng không có hạnh phúc nào bằng và anh chị đã thật sự được thanh thản tuổi già...

                               
                              Mẹ và gia đình anh, chị :

*Nói về chị dâu thì hồi trẻ xinh gái, cái hình dưới đây của chị là anh đưa về cho mẹ "coi mắt" :


Chị nhanh nhẹn tháo vát, một tay quán xuyến việc gia đình. Giai đoạn sau này thì cùng chồng lo công việc của Họ...ngoại ( Họ tộc của mẹ mình). Trong, ngoài vẹn toàn con, cháu đều một tay chị lo mỗi khi sinh đẻ...Tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua, ai ngờ chị mang bệnh hiểm nghèo rồi qua đời sau một năm phát bệnh. Để lại cho anh và các cháu niềm thương nhớ khôn nguôi!
 Ngày mình về dự đám tang chị, gặp 10 người thì cả 10 đều kể cho mình nghe chuyện anh đã chăm sóc chị chu đáo với tất cả lòng thương yêu mà không có ai để so sánh! Việc anh thương yêu vợ thì mình biết, ngày chị còn sống, mỗi lần gọi điện thoại về thăm chị, mình vẫn nói đùa với chị là chị lấy được chồng đẹp trai lại thương yêu chị hết mực, chị lấy được soái ca, còn muốn gì nữa ? chị đã cười mãn nguyện và nói với mình: "o nói đúng!".

   Hình của anh, chị lúc tóc còn xanh đến khi đầu anh bạc trắng:
 

               
Phần chị thì giờ đã ra đi thanh thản (mình nghĩ thế) vì khi còn sống (khỏe mạnh hay đau yếu) chị đều được chồng, con yêu thương, chăm sóc (thuốc gì ai nói tốt, nói hay, ai chỉ cái gì anh và các cháu đều bằng mọi cách tìm mua cho chị uống). Đám tang chị thì anh và các cháu lo vẹn toàn, chu đáo! (đêm 14 tháng 10 Al vừa rồi, mình nằm mơ thấy chị rất vui vẻ, sinh hoạt bình thường như khi còn sống)
...Giờ chỉ còn anh đối diện với sự trống vắng, thiếu chị! 40 năm đồng hành, sướng khổ có nhau, đến lúc được thanh thản thì chị lại vội vàng bỏ anh ra đi làm sao anh không buồn cho được! Mỗi khi chiều về, hoàng hôn buông xuống bếp nhà người ta đỏ lửa, có vợ có chồng, anh chỉ còn lại một mình..! nhạc sỹ Thanh Tùng đã từng có tâm trạng này và viết nên bài Một mình nghe rất cảm động : "...vắng em còn lại tôi với tôi...cô đơn cùng với tôi về..."! còn anh thì ước được nghe chị gọi và nói: "mai tui về ông ơi!"

* Mình chẳng dám gọi điện về hỏi thăm anh nhiều, chỉ sợ chạm vào nỗi buồn của anh! chỉ mong anh khỏe để vượt qua khúc quanh khó khăn này, thời gian sẽ giúp anh (hy vọng là thế) trở về với cuộc sống thường ngày và quen với việc vắng chị!  coi như chị đang đi đâu đó (Hà Nội, Vinh) thăm con, cháu! rồi chị lại sẽ về...phải vậy không anh ?
              Cuối năm 2015 mình về quê còn có chị:
                          
                     Hai anh em tháng 10/2013 tại SG:                    
Đại gia đình:


Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

MẸ ! (viết 2016)

* Ông, bà xưa nói: "Nhìn mặt mà bắt hình dong" (đại khái theo kiểu hiểu hiện đại là : hình thức nào thì nội dung đó )! 
Mẹ mình trước tuổi 20 là con nhà khá giả trong vùng, nhưng sau đấy thì vì thời cuộc nên gia đình lớn "sa sút" và mẹ mình thì vất vả nuôi con vì làm mẹ đơn thân (theo kiểu nói thời nay), bên cạnh đó mẹ lại làm ở trạm y tế, làm công tác Hội phụ nữ xã của thời buổi chiến tranh nên sự vất vả tăng lên nhiều lần ( sơ lược vậy thôi vì mình đã có bài viết về mẹ rồi). Tuy vậy, hình dáng của mẹ ở ngoài đời và trong hình ảnh khác xa so với cuộc đời mẹ (không phải là kiểu mẹ hát con khen nhưng ai đã từng biết mẹ  mình hoặc nhìn hình thì đều khen mẹ đẹp và tướng quý phái), nói có sách và mách phải có chứng (năm nào ngày này mình cũng "khoe" mẹ !):





Hình mẹ mình và các chị em gái ( chụp khoảng
năm 1964- mẹ mình ngoài cùng bên trái):



 Mẹ là "người mẫu" của các con, cháu: (năm 1993): 









.... giờ thì Mẹ mình đã đi xa thật xa, hôm nay là lần giỗ mẹ thứ 21! mình sẽ gặp mẹ trong mơ, nhất định là thế !

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

"EM CHỌN LỐI NÀY!" (Mẹ)


" Em chọn lối này'" là tên một bài hát của nhạc sỹ An Thuyên (Chân em đi, rừng nhiều đường lắm lối, nhưng em chọn lối này ...lối em đi, chân em đi, em đã chọn rồi), nghe ca sĩ Anh Thư ca hay ơi là hay! (ai không tin gõ youtube nghe thử...nhé)
...Ngày mình học cấp 3, trường mình học giáp ranh với Tòa án huyện (chả có tường ngăn, chỉ có rào tre, tụi mình bước là qua tới phòng xử) mỗi khi nghỉ hết tiết là mình cùng vài đứa bạn lại "tót" sang bên ấy xem ...xử án! (tuổi trẻ tò mò), còn nhớ mỗi vụ xử mấy người ăn trộm trâu! Trống vào tiết lại bỏ giữa chừng...
Hết cấp 3, duyên số đưa đẩy mình đi học Luật, và mình yêu nghề này. Hồi ấy chưa có khái niệm nhiều về ngành Luật, làm tòa án lại càng không nên mấy đứa bạn mình đứa thì học về Lương thực, thực phẩm, những đứa khác học sư phạm về làm cô giáo. 
Còn nhớ hồi đi học, thầy giáo có bài thơ hay về nghề tòa án nhưng sau không rõ ai đã chế ra thế này: 
"...Em chẳng lấy chồng Tòa án đâu
Lấy chồng Tòa án chóng mọc râu (???)
Tình cảm khô khan, lương bổng ít.
Nặng gánh hồ sơ, nhẹ gánh tình..."
... có lẽ vì mấy câu thơ này nên mình không lấy (được) chồng làm cùng nghề, nhưng lòng vòng cũng đâu đó cả thôi!(hi !hi)
 Mình đã làm việc ở đây (ảnh dưới) hơi bị lâu (vô...ra là 35 năm). Đi làm thì vui chứ không buồn, chỉ có áp lực công việc nhiều lúc làm mình ...đau đầu. Có lẽ vì vậy mà mình bị bệnh đau nửa đầu...kinh niên (người ta gọi là bệnh nghề nghiệp). Giờ mình lười kinh khủng, (ở thì hiện tại) mình chẳng muốn nghĩ đến mấy cái vụ án đủ thể loại đó nữa. Nhưng nếu thời gian quay lại cho mình chọn thì mình vẫn chọn nghề ...mà mình đã chọn !



Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

HÀNH TRÌNH MỚI ! (me)

*/ Mình bắt đầu một hành trình mới, mặc dù đã có sự chuẩn bị trước từ rất lâu cho "hành trình" này, nhưng phải nói là mình như "đẽo cày giữa đường" thấy bạn bè ai nói gì cũng thấy đúng! (người thì nói đi làm tiếp cho...vui, người thì bảo nghỉ ở nhà cho...vui). Trước mặt thì mình tự tìm cái vui cho mình vậy:
*/ Ngày  01/11/2016: Ngày đầu tiên của "hành trình mới", sáng mình thong thả làm những việc cần làm như : tập thể dục, rồi làm công việc của người nội trợ, xong thong thả đến Sở Tư Pháp, làm cái thủ tục hành chính, là cứ làm để đó rồi tính tiếp:
                                

*/ Ngày 02/11/2016: Thấy ku Sam thích phim hoạt hình đội chó cứu hộ (chó Pao), nhà có mỗi một đĩa phim, Sam coi đi coi lại hoài. Nốt đi tìm "chó cứu hộ" cho Sam, mình đến nhà sách tìm mua vài cuốn sách về đọc. Ngày thường, nhà sách vắng, chỉ mỗi mình với mấy kệ sách: (hồi bé mà được thỏa niềm đam mê đọc sách như thế này thì giờ chắc mình thành ...nhà nghiên cứu! hi hi) :


*/Đi tìm mua mấy thứ, nhưng cái phim "chó cứu hộ" của Sam thì không có, mua phim khác về Sam không chịu xem:


*/ Mình mua mấy cuốn này về đọc:


*/Khi nào đọc xong thì ra "rinh" cuốn này về đọc tiếp: (cuốn này là hậu cuốn theo chiều gió- mình đã từng mê nam chính trong phim này là Clark Gable nhưng ... chàng đã mất khi mình chưa chào đời):


Thấy cái tranh này ở nhà sách, mình bỗng nhớ về một thời ..xa vắng:


"Hành trình mới" tạm dừng tại đây...!