Trang

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

NHỚ... LAN MAN!

*/ Ngày xưa các cụ có những câu Ca dao nói về "tâm tư" của cha, mẹ khi có con gái đến        tuổi gả chồng:
"Có con mà gả chồng gần,
 Có bát canh cần nó cũng mang cho,
Có con mà gả chồng xa,
Mai sau cha yếu mẹ già,
chén cơm ai xới, bộ kỷ trà ai dâng?"..

*/ Hồi mẹ mình còn sống, mẹ  vẫn hát  ru cháu những câu đại  loại như thế, hoặc như thế này:

"Em ơi em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
.....
Rượu nồng em uống cho say
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng..."
 (Trích :Lỡ bước sang ngang của  Nguyễn Bính)
  Hoặc như:
"chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.."

Túm lại tâm tư của các bà mẹ khi gả con gái rất chi là tâm tư!

Lạc đề mình " biên" đoạn này để tự hiểu:
Người con gái từ khi xa gia đình nhỏ, bước chân đi làm dâu "nhà người" là thực hiện một cuộc viễn ly rời xa tổ ấm gia đình, rời xa vòng tay ấm áp của mẹ, xa vắng những câu hỏi ân cần của cha, xa anh, chị, em ruột thịt, xa ngôi nhà  thân quen, xa phố trên, phố dưới, xa khung trời hồn nhiên của tuổi thơ đã bao năm gắn bó, từng quen được cha, mẹ bảo bọc chở che nay bỗng một ngày phải cách xa để làm người lớn. (Cách mà không xa vì gái xinh nhà mình từ "bên bển" về nhà mẹ zuột có 15 phút chạy xe). Xa ở đây,không phải là khoảng cách (xa, gần), mà là khoảng trống của không gian,sự hụt hẫng về sự hòa nhập giữa hai "nền" văn hóa của hai gia đình, là sự xa cách về tâm lý...là sự nhớ nhung về một thủa rất gần và vẫn đâu đây, đó chính là sự hồn nhiên ít phải lo nghĩ về đủ thứ chuyện trên đời!
Những tình cảm, những kỷ niệm của một thủa ấu thơ đã được hình thành từ nếp nhà , và rồi bỗng nhiên một ngày mà hầu như cha, mẹ, anh, chị em, họ hàng,bạn bè  đều vui, một ngày mà hai gia đình đều nghĩ là tốt, là ngày đại cát, đại lợi, là ngày Hoàng Đạo … để đưa con gái về "nhà người" làm dâu! một sự xa cách mà thân phận một người con gái bình thường  dù sớm hay muộn.. rồi cũng phải (hay được)..lên xe hoa (nói một cách hình tượng, vì không phải gái nào lấy chồng, đi làm dâu cũng đều lên xe hoa, có khi lên máy bay cũng nên) hi hi!, nhưng trên tất cả là vì thiên chức mà tạo hoá đã giao phó cho người phụ nữ là làm vợ, làm mẹ ...để như một câu ca dao khác viết rằng:
"Thân em như hạt mưa sa
hạt rơi xuống giếng, hạt sa ruộng lầy"... (cái này thì hên, xui)

Điều này lại đi sang một lĩnh vực khác đó là "số phận", khi người ta không vừa ý với những gì mình gặp phải trên đường đời, không biết đổ (thừa) tại ai, cái gì.. thì đổ tại "số phận" là phương án sau cùng và hay nhất...(vấn đề này phải viết sâu thì mới hay, hôm nay mình chỉ cưỡi ngựa viết sơ sơ thế thôi- chẳng phải nhà văn, nhà báo gì mà viết cho hay, viết chơi xả chốt..í quên chét!)

*/ Hôm qua gái xinh nhà mình (lấy chồng không gần mà chẳng xa),về thăm "mái nhà xưa", thăm Bố, mẹ và em Ku! Tuần nào gái xinh cũng về mà rồi  lúc đi (í quên về bên í) là nước mắt lại ..vòng quanh khi chào bố, mẹ và chia tay em Ku. Bố thì không muốn chứng kiến cảnh con gái ra cổng đi về "nhà ai" nên kiếm cớ làm một việc gì đó, ở đâu đó để không nhìn thấy cảnh ấy. Mẹ thì ..không thế, vì mình luôn muốn tạo cho con sự vững vàng, cứng cỏi từ những việc nhỏ nhất, dù sau đấy hay một lúc nào đấy..như khi nhìn áng mây chiều..mình lại nhớ mẹ của mình chẳng hạn, cảm xúc lúc ấy nó khó tả vô cùng...!Bởi...Mẹ mình thì đã từ giã thiên đường này để đến một thiên đường khác ...lâu rồi!
  Mấy câu thơ này của chị NC (bạn trên blog) tặng mình ở trên trang Blog 360 mình mang về đây làm kỷ niệm :
"Thương con về bên ấy
Đêm ngủ có lạnh không
Chồng con bên con đấy
Cớ chi buồn mênh mông".
                                           mình và con gái đầu năm 1987: