Trang

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

30 NĂM MÀ NGỠ MỚI HÔM QUA !

Tôi không còn trẻ nữa, khi tôi viết những dòng này,
  thì “Mối tình đầu của tôi” đã qua 30 năm.


Ngày ấy, năm cuối thập niên 70 của thế kỷ 20, tôi tốt nghiệp cấp 3. Mang trong mình nhiệt huyết và nhiều hoài bão của tuổi trẻ, như bao bạn trẻ khác, để thỏa mãn ước mơ của mình, tôi thi và đậu vào học tại Trường Cán bộ Tư pháp và tôi đã gặp anh “Mối tình đầu của tôi”, khi chúng tôi gặp nhau, anh 20 tuổi còn tôi 19 tuổi. “Mối tình đầu của tôi” không phải là chồng tôi bây giờ…

Sau 30 năm ngày xa nhau, tôi đã gặp lại anh, kỷ niệm xưa tràn về và tim tôi thổn thức, bao cảm xúc đan xen làm cho tôi ngỡ 30 năm như mới là hôm qua!

Ngày ấy, anh học trên tôi một khóa, nhưng cả hai cùng ở  tầng 3 của ký túc xá, chỉ khác hai bên đối diện nhau, ở giữa là một khoảng sân trường.

Những ngày ít bài học, mấy đứa con gái cùng phòng chúng tôi lại ngồi chọc ghẹo nhau với đủ thứ chuyện, ghép đôi một đứa bên này với một anh bên kia…Đối tượng để gán ghép không ai khác là mấy anh lớp trên ở phòng đối diện.

Tôi cũng “vinh dự” nằm trong diện ấy, chuyện của lũ bạn cùng phòng thì dần dần từ nhìn nhau rồi ra quán chè trước cổng trường, còn tôi và anh, vẫn dè dặt, thăm dò qua ánh mắt cách một hành lang với khoảng sân trường ở giữa.

Tôi vẫn thường len lén nhìn sang xem anh đang làm gì bên ấy, anh cầm sách học bài nhưng không ngồi ở bàn mà ra hành lang đứng, nhìn sách thì ít mà nhìn sang bên phòng tôi thì nhiều, có những lúc tôi thấy anh hai tay chống vào lan can, đứng thật lâu bên ấy, để tránh anh mắt của anh, tôi ngồi học mà cố tình xây lưng sang bên anh.
Có một tối lũ bạn đi chơi hết, tôi ngồi học một mình, đang học rất chăm chú thì có cảm giác như có ai đang nhìn mình, ngẩng đầu lên tôi thấy anh đang đứng ở cửa phòng, tay cầm điếu thuốc lặng lẽ đứng nhìn tôi.Tim tôi loạn nhịp, chẳng biết nói gì và từ đó chúng tôi cảm nhận được tình cảm dành cho nhau.

 Những năm tháng ở trường, kỷ luật rất chặt chẽ, giờ nào làm việc ấy, đó là học, thảo luận và đi lao động tập thể, nhưng tuổi trẻ vẫn vui vẻ sống và yêu.Chúng tôi yêu nhau bằng mắt và viết cho nhau qua những trang nhật ký.

Những trang nhật ký chúng tôi viết chung ,được tôi và anh bí mật trao nhau, yêu mà chưa cầm tay nhau lần nào, chỉ giả vờ như  “vô tình” gặp nhau ở cầu thang rồi trao vội những trang nhật ký ấy. Tất cả mọi nhớ thương, lo lắng, giận hờn của mối tình đầu được chúng tôi ghi vào quyển nhật ký chung .

Ba mươi năm rồi, tôi vẫn giữ được kỷ vật xưa, để đến hôm nay khi lật giở lại những dòng anh viết cho tôi ngày xưa ấy, tim tôi còn thổn thức!

Tôi cũng không hiểu tại sao thế hệ của chúng tôi ngày ấy nghĩ, viết về tình yêu nhưng vẫn đặt tình yêu quê hương, tình cảm gia đình đan xen vào trong đó. Ngày ấy anh mới 20 mà những suy nghĩ về tình yêu, về lý tưởng sống với những câu văn thật hay, đầy xúc cảm và chữ anh viết thật đẹp.

“Mối tình đầu của tôi” ngày ấy với tôi sao mà quá tuyệt vời. Tôi vẫn nhớ những câu thơ anh viết khi chúng tôi xa nhau:

     LỜI GIÃ TỪ

  Mai anh đi rồi,
  Rời Bình Triệu và những người yêu mến.
     Nói gì đây khi xúc động dâng tràn,
     Tiếng còi dài, tàu ngập ngừng xa bến,
Thủ Đức ơi! Xao xuyến buổi đông tàn.

  Mai anh đi rồi,
          Mang kỷ niệm với hành trang thương nhớ
Bước tiếp đoạn đường rực ánh sáng tương lai.
Còn trong tim nỗi niềm chưa kịp ngỏ,
Người thương ơi! xin hẹn lại ngày mai!

  Mai anh lên đường,
     Gửi lại nơi đây những tháng ngày sôi nổi.
       Những buồn vui từng chia sẻ cho nhau.
       Gửi cho em niềm tin và sức sống.
       Vượt khó khăn, xóa sạch những thương đau!

  Mai anh lên đường,
    Buồn chi em khi đời hai lối rẽ.
    Lòng dặn lòng bớt lưu luyến buổi chia ly.
    Ai không có lúc ngẩn ngơ bóng lẻ,
    Suốt cuộc đời em nhớ mãi khắc ghi.

  Mai anh lại về,
    Với quê hương đang tháng ngày ngóng đợi,
    Trở lại chiến hào người dũng sỹ năm xưa
    Mái trường yêu, nặng thêm niềm thương mới,
    Để ngày về dầu dãi với phong sương.

  Mai anh lại về,
     Từng bước nhẹ xa mái trường Tư pháp
Anh cúi đầu, những ánh mắt chợt long lanh.
Nhưng tình yêu vẫn đẹp trong ngăn cách
Dù ở nơi này hay nơi khác: Quê anh!

 
Như vậy đó, làm sao tôi quên anh được “Mối tình đầu của tôi” !

Do anh học trên tôi một khóa nên anh ra trường và nhận nhiệm sở trước tôi, anh về làm việc ở quê anh, chỉ cách xa thành phố nơi chúng tôi học chưa đến 100km, vậy mà chúng tôi đã xa nhau mãi đến 30 năm.

Thời gian đầu, chúng tôi gửi thư cho nhau qua đường bưu điện, có những bức thư anh viết gửi tôi là nhiều đêm anh không ngủ được, suy nghĩ nhiều về mối tình của chúng tôi.
Cứ tưởng là sẽ được tay trong tay cùng anh ngày tôi ra trường, nhưng tất cả chỉ là trong suy nghĩ, chỉ vì anh quá trẻ, không thể nào vượt qua mọi rào cản để đưa tôi về với anh, tôi tưởng đã có thể chết vì xa anh vì thương, nhớ anh!

Chúng tôi xa nhau!tôi đã cố gắng để vượt qua nỗi buồn xa anh ngày ấy, nhưng vẫn không thể nào quên anh ngay, cứ mỗi lần nhớ anh, tôi lại lần giở  những dòng nhật ký anh viết cho tôi và tôi lại khóc.

Tôi lao vào công tác để quên đi “Mối tình đầu ”, tôi phấn đấu để tự khẳng định mình…cho đến bây giờ tôi đã là người thành đạt trong lĩnh vực công tác mà tôi theo đuổi ngày nào. Nhưng tôi đã không có anh “Mối tình đầu của tôi” trong cuộc đời mình!

Sau khi được chuyển công tác lên một bậc cao hơn, có điều kiện đi tới nhiều địa phương ở Miền Tây Nam Bộ, tôi đi tìm anh! nhưng bạn bè trong ngành không ai biết vì anh đã chuyển ngành từ lâu.
Có lẽ tôi và anh còn một chút duyên xưa nên bạn tôi đã tìm được số điện thoại của anh, thông tin tôi nhận được ngắn gọn: Cuộc sống của anh vất vả, kinh tế gia đình anh rất khó khăn, nhưng anh vẫn không thể quên tôi.
Khi biết anh vẫn không thể nào quên mình thì mọi giận hờn của 30 năm trước dường như đã được xóa nhòa.

Rồi tôi cũng gặp anh trên điện thoại, anh hỏi mà như chờ tôi đã lâu lắm rồi : “Em có khỏe không em!”, tim tôi như nghẹn lại vì ngỡ như chúng tôi mới xa nhau hôm qua. Khi tôi hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”, thì các bạn biết không câu trả lời của anh mà tôi không thể nào tin :“Anh đang đi làm ruộng mướn cho người ta”.
Trời ơi! Có trớ trêu nào hơn thế, khi tôi ở đỉnh cao của sự nghiệp và lý tưởng mà anh và tôi đã từng theo đuổi thì nay, sau 30 năm, “Mối tình đầu của tôi”, phải đi làm mướn!
Anh nói với tôi mà như nói với chính mình “Mỗi người có một số phận em ạ, em đừng buồn cho anh”.

“Mối tình đầu của tôi” ơi! Làm sao em không buồn và xót xa cho số phận của riêng anh, người đã từng là mối tình đầu của em.
Ngày ấy, 30 năm trước, tôi chống chếnh khi phải xa gia đình, xa nơi chôn rau cắt rốn và tôi bước trên con đường dẫn tới tương lai hôm nay có một phần tiếp sức của những dòng nhật ký anh viết cho tôi.

 Tôi đã nghẹn ngào hỏi anh: Sao ngày ấy anh lại nỡ “buông tay em” để một mình em đi tiếp quãng đường dài như thế? Anh nói rằng: “May mà anh đã sớm buông tay em, để giờ em khỏi khổ”.
Tôi đi tìm lại anh làm gì để khi tôi gần về tới đích của con đường sự nghiệp, gặp lại anh, và nghiệt ngã thay, hai số phận, tôi ở đỉnh cao còn anh thì ở đâu??


Tôi đã ghé thăm anh sau đó, trưa nắng, anh ra đón chúng tôi,vẫn dáng hao gầy ấy. Không có nước mắt, không cầm tay và không có những gì của tình yêu đầu gặp lại sau 30 năm như tiểu thuyết từng mô tả.
Chúng tôi đi vào ngõ nhà anh, con đường dài, vắng dưới nắng trưa, tôi và chị bạn bước theo anh, đầu tôi lùng bùng nhiều ý nghĩ, lòng tôi nôn nao khó tả, gặp lại anh sau 30 năm, biết nói gì đây bởi chuyện xưa và bây giờ không thể gắn kết nữa rồi !!!
Tôi lại xa anh lần nữa, nhưng lần chia tay này chúng tôi hẹn cùng gia đình anh là chúng tôi sẽ trở lại!

Tôi không biết mình buồn hay vui khi gặp lại “Mối tình đầu của tôi” nhưng mấy đêm nay tôi mất ngủ.

Ba mươi năm! Ba mươi năm! mà tôi ngỡ mới hôm qua!!!