Trang

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

LÃO ẤY !

                  "Chẳng thơm cũng thể hoa nhài/ dẫu không thanh lịch...cũng người Tràng An"                                 
                                        
                
 Hoa nhài là hoa lão ấy nhà mình thích, và hai câu ca dao này lão ấy hay ...ngâm nga vì lão ấy khẳng định lão là ngài Tràng An ! hihi

*/ Mình nói chuyện đông, chuyện tây, tào lao thiên, địa mà có một góc mình chưa đụng tới ...đó là lão í nhà mình, lão í bi giờ là phó thường dân, chả phải giám đốc, doanh nhân hay doanh vật gì sất, thế nhưng nhiều khi ngủ dậy chưa kịp mở mắt là “con dế” của lão í đã kêu la inh ỏi, chả bù cho mình đang làm đầy tớ của dân mà nhiều khi “cục gạch” chả thấy cựa quậy tẹo nào, thế nên con gái cứ chọc quê bảo ĐT của mẹ là cục sắt rỉ (vì ít khi nghe nó kêu, sao ha? hay tại mình zờ a huyền rùi ta!!!)
                                                 
*/ Nếu hôm nào mát giời lão í mà quên điện thoại ở nhà thì coi như cả nhà bị tra tấn lỗ tai. Ai mới quen, không biết cứ tưởng lão í là doanh nhân hay chí ít cũng là cò mua bán, đất (nếu được thế thì mình cũng sướng tấm thân, làm gì có thời gian gõ kì cạch thế này mà thời gian quý báu đó dành để đi mua sắm cho nó đã, xài xiền chồng đưa nó sướng gì đâu ấy- là đoán vậy thôi).Khổ nỗi, nội dung những cuộc ĐT ấy chẳng liên quan đến xiền hay mua bán, đất cát gì cả. Nghe lỏm nói chuyện qua lại chỉ thấy toàn là anh ơi con, cháu em vào mẫu giáo hoặc lớp1, lớp 6 gì đó (toàn đầu cấp nhá) anh xin vào đó cho em zới...
Nhiều khi thấy lão í nhiệt tình chạy hỏi chỗ này chỗ nọ (do  lão í quen nhiều) mình cũng điên cả người và càm ràm bảo con mình thì bỏ mặc vợ lo, con người ta thì chạy có cờ…lão í cười cười bảo: Con mình cả mẹ cả con giỏi rồi, bố không phải lo. Thế có điên không cơ chứ? Có khi xong việc người ta đến gửi biếu bịch trái cây, lão í cứ chối đây đẩy, chảnh thấy ghét. Đó là việc học, thôi thì vì tương lai con em chúng ta, mình mà nói nhiều người ta uýnh giá mình nhỏ nhen. hihi!(Bỏ qua!)

*/ Còn đến cái vụ: “Anh ơi vợ chồng em cãi nhau, chồng em nó bỏ nhà đi mấy ngày nay rồi mà tết đến nơi, anh làm sao hoà giải và kéo thằng chồng em nó về dùm em chứ tết thông gia đến chơi hỏi lão ấy đâu thì em biết ăn nói thế nào”. Nghe thế là lão nhà mình phi đi ngay bỏ mặc mẹ, con mình với thịt mỡ dưa hành, hoa mai, hoa cúc,hoa huệ và đủ thứ chuyện ngày tết lại đó..thế có nổi ba máu sáu cơn bà lên không cơ chứ !Rồi có khi tết nhà í vui vẻ mà nhà này không ai hoà giải cũng nên! hi!hi (đùa thôi)

*/ Hết chuyện này rồi chuyện nọ, nào là: Bác ơi nhà em vợ chồng hay cãi nhau, con em nó học hành không tốt… bác đến xem dùm em cái bếp đúng hướng chưa, hay phải làm sao làm sao?. Mình điên hết cả người khi lão í bảo, ừ anh  đến ngay, mà có khi lão í đang làm dở việc gì đó cũng bỏ để đi Rõ ràng khi nhà mình cất nhà, việc xem phong thuỷ mình phải nhờ “Thầy” hẳn hoi, còn coi ba chuyện nhỏ nhỏ thì chính mình xem sách, nhiều khi lão í còn nhờ mình coi hộ xem tuổi đứa này có hợp với đứa kia không thế mà giờ lại bày đặt… Lão đi cho vui, giúp bạn bè thế thui chứ chẳng có mục đích tư lợi tẹo nào cả, thế nên mọi người mới quý lão…hơn mình. ahu!hu (lão này đúng họ Lý ...anh em với Lý Thông). Chuyện lão í (kiểu như vậy) thì có khi kể ngày này qua tháng nọ cũng chưa hết, cứ từ từ, hãy đợi đấy, không có gì phải ...vội! hihi

*/Đang viết kể "xấu" về lão í thì chộp được bài thơ của người khác viết cho chồng, nhân tiện mình cho vào đây luôn cho thành “nồi lẩu thập cẩm”. So với bài thơ này thì mình quá tuổi để dỗi hờn ...là già cmnr ông Giáo ạ!

Viết cho chồng

(Tác giả: Nguyễn Thị Việt Nga)

Thế là em thành thiếu phụ
Nét vô tư đã vơi dần
Âu lo hằn lên khóe mắt
Tiếng cười cũng bớt trong hơn.

Búp bê ngày xưa nhí nhảnh
Bây giờ ngồi hát ru con
Lo từng đêm chồng về muộn
Lo trời bất chợt bão giông.
Viển vông gửi về mây gió
Bao nhiêu nông nổi qua rồi
Xòe tay biết mình bớt dại
Trước bao đen trắng cuộc đời
Em quên những chiều thứ bảy
Anh quên những đoá hoa hồng
Suốt ngày bên nhau sớm tối
Ta toàn nói chuyện tiền nong
Bỗng dưng em thèm được khóc
Bỗng dưng muốn được dỗi hờn
Bỗng dưng cứ thèm được hỏi
Bản nhạc này em thích không?
                 
   2/  ...Tiếp chuyện về chàng:

*/ Đã doạ lão là nếu không tử tế mình sẽ đem chuyện lão tung lên mạng, lão đek sợ, lại còn bảo có khi thế lại hay.Vậy có ghét không cơ chứ, bà nói là làm chứ đâu có dọa,haha :
       
... Lão í thường đi suốt ngày, chẳng biết đi đâu, vợ, con có hỏi lão í bảo với giọng rất nghiêm trọng: “đi chuyện chuối, chuyện mít”, đó là chuyện gì vậy ta, có trời với lão í biết, chán chả buồn hỏi, mất công.

          Hôm nào lão í ở nhà, có nhờ lão tí việc, gọi là nhờ cho có thôi chứ mấy việc vặt ấy mình vẩy tay cái là xong, tưởng việc nhẹ lão í làm ngay cho vui cửa, vui nhà, nhưng không, lão í bảo, đó là việc đàn bà, hôm nào nhờ việc của đàn ông thì lão í làm. Xét đi xét lại nhà toàn việc của đàn bà, nếu có việc của đàn ông như xây nhà, dựng cửa thì hẳn là phải thuê thợ rồi còn đâu đến lượt lão,…..ahu!hu.

  */  Có hôm vào mùa đông, đài, báo thông tin rét đậm, rét hại, còn ở nước ngoài nhiều nơi xuống âm nhiều nhiều độ. Mình thấy mặt lão gian gian, lão thì thầm: Đưa anh ít tiền làm vốn kinh doanh, mình cũng dáo dác, ngó trước, ngó sau hỏi: kinh doanh gì thế. Lão í bảo để đi lên rừng đặt bà con dân tộc mua cây gì nhỏ hơn cây tre mà to, nặng hơn cây nứa, rồi thuê chặt ra từng khúc khoảng 40cm đem xuất khẩu. Thấy lão í dạo này có vẻ chịu khó, mình cũng thấy hạnh phúc trào dâng. Tuy vậy mình cũng hỏi lão xem mua cây ấy để làm gì, lão bảo đóng vài container xuất khẩu sang mấy nước Đông Âu. Nghe đến xuất khẩu hàng ra nước ngoài là mình nghĩ ngay đến cảnh một ngày không xa nữa mình sẽ được làm bà Giám đốc chỉ để ngồi  đếm tiền (số mình mà thế này thì đúng như thầy bói bảo là có hậu vận phú quý rồi chứ còn gì)
Mình hỏi tiếp với giọng đầy âu yếm, họ dùng cây đó làm gì vậy aaa…anh? Lão í cười cười bảo : Mấy thằng đàn ông bên ấy, mùa này lạnh đi tiểu (tè), tè xong nó đông thành đá luôn phải có cái cây anh bán dùng để đập nước đá đái ra, chứ không làm sao kéo quần…nghe xong mình muốn…cả đập, cả đá lão í mấy phát luôn! (nghe có vẻ b.ạo hành, nhưng mà tức lắm cơ, phải nói vậy cho nó hạ hoả). Thế là giấc mơ từ bà nội trợ thành bà Giám đốc của mình tan tành theo nước đá…iii!hu!huuuuu
    Chuyện đùa mà ...như thật của lão ấy đấy ! Hôm nào rảnh biên tiếp!