Hồi
nhà mình còn ở SG, (nói thế không có nghĩa là nhà mình đã đi tỉnh khác, mà SG ở
đây mình muốn chỉ trung tâm của TP). Nhà là một căn phòng chung cư mình được
cấp vào đầu những năm 80 của thế kỷ trước khi mình đi làm (nghe có vẻ xưa ơi là
xưa). Sau khi mình “chống lầy” lại được xét cấp thêm phòng nữa phía sau căn
phòng cũ, chung một lối đi (hồi trước 2 chị em cùng cơ quan còn độc thân nên
mỗi đứa ở một phòng, mọi thứ đều chung, sau chị í chuyển sang cơ quan khác nên trả
lại nhà và mình được hợp thức hoá luôn, tiện ghê). Nhà chung cư không rộng rãi
thoải mái như bi giờ, nhưng tiện là gần chợ BT, gần bến xe bus, gần bệnh viện,
gần nhà hát, nhà sách và đủ các thứ gần khác…túm lại là trung tâm của mọi trung tâm vì vậy bạn bè, họ hàng gần xa
đi đâu ngang qua cũng ghé vào chơi. So
với bi giờ nhà cửa rộng rãi, chỗ để xe cứ gọi là vô tư thì khách đến chơi nhà
cũng ít hơi hồi í vì nó xa trung tâm…
Các tấm hình dưới đây mình mới cập nhật thêm năm 2023
Đường Lê Lợi đoạn trước nhà mình đầu năm 2017 : (còn các hàng cây xanh)
đường Lê Lợi sau khi hoàn thành Metro sô 1 sau 8 năm thi công:
Nói là ở nhà chung cư nhưng cũng không
quá chật : Có bếp, có sàn nước, có phòng ngủ, phòng khách, tổng cộng cũng vài
chục mét vuông, những năm sau này còn cải tạo thêm được cái phòng vừa làm phòng
thờ, vừa làm phòng học cho 2 con, nếu có khách thì khách có thể qua đêm tại
phòng này. Ngoài ra mình còn thêm đươc một
cái phòng áp mái (ngày xưa người Pháp xây nhà làm mái ngói phải nói là cực kỳ
cao, lại còn đổ bê tông phía dưới nên sau này có điều kiện kinh tế nhà nào ở
đây cũng đục bê tông làm cầu thang lên tầng áp mái.). Như vậy là nhà mình cũng
phòng ốc ì xèo như nhà người ta chứ bộ.
Có điều này thì nói nhỏ thui nha, nhiều phòng
thế nhưng nhà vệ sinh thì chỉ có một. Hôm cô bạn nhà ở Q 8 sang chơi, cô í mát
mẻ: nhà mày là công dân hạng nhất (ở trung tâm) nhưng cả hộ khẩu chỉ có mỗi cái
nhà WC, còn nhà tao công dân hạng hai nhưng mỗi người sở hữu một cái WC nhé. (thế
có tức không cơ chứ, nhưng mà cổ nói đúng thật). Nói thế nhưng nhà mình còn hạnh phúc hơn dãy nhà
phía trước, có mặt tiền thật đấy, nhưng hổng có WC riêng trong nhà mà phải đi
nhà vs tập thể (he!he, cái gì thì cũng có giá của nó, sướng con mắt nhìn xuống
phố thì phải cực …cái khác thui). Mọi người cứ tưởng tượng sáng sáng ai có nhu
cầu đều ra đứng sắp hàng ở nhà vs công
cộng (mà cái vụ này đâu phải ai cũng muốn khoe là mình đang mắc..) nói thế mới thấy
sự sung sướng của vợ chồng con cái nhà mình và cả khách đến chơi nữa chứ. Không biết những người có nhà ở dãy trước chẳng
may hôm nào bị tào tháo rượt thì làm thế nào? hay lại
vừa chạy vừa gào toáng lên: Nước sôi! Nước
sôi !
Nhà mình
không có mặt tiền, vì ở dãy sau, bị dãy phía trước choán mất cái vụ được nhìn xuống phố, lại ở lầu 2. Mỗi lần có lễ hội, diễu hành hay noen dân tình đi chật phố, kèn trống inh ỏi nhà
mình ai muốn xem phải ra cửa sổ chỗ cầu
thang chung hoặc phải xuống hẳn dưới đường. Còn mấy nhà dãy trước thì chỉ việc
chống tay lên lan can thoải mái ngắm thiên hạ. (thôi kệ, bù lại khoản kia).
Hành lang giữa hai dãy thì chật, cầu
thang chung thì cao ngất ngưỡng khó đi, và điều quan trong là không có chỗ để xe, mỗi nhà chỉ có thể để 1 chiếc, ai mua
thêm tự giải quyết chỗ để, lúc con nhỏ 4 anh em trên một chiếc xe thì vô tư,
nhưng nếu có nhu cầu đi lại, phải thêm xe thì quá ư rắc rối khi không biết gửi
xe ở đâu. Còn khách đến chơi cũng thế, không biết gửi xe chỗ nào được vì cái cửa
ra vào chung cư được đâu khoảng 2,5 mét, mà có đến trên 20 hộ ở trên đó. Có hôm
mùng một tết bạn gọi điện hỏi lên nhà chúc tết gửi xe ở đâu , mình cho 2 phương
án, phương án 1 : nếu đi 2 người thì một người lên nhà, người ở lại giữ xe.
Phương án 2: Nếu đi một người thì sang bệnh viện SG gửi , nghe vào BV ngày mùng
một tết dù chỉ để gửi xe ai cũng mất hồn. Nói đùa vậy thôi chứ cuối cùng mình
cũng nhờ được chị quản lý chung cư cho để xe lên lề đường và chị í xem chừng
dùm (lại không có thẻ xe, nhiều người lại mất hồn tập 2) cũng may là trong thời
gian mấy chục năm ở trung tâm SG chưa có người bạn nào đến chơi mà bị mất xe cả.
Mình đã trải qua 25 năm vui, buồn, hỉ, nộ, ái, ố ở cái nhà chung cư í, từ hồi mình còn con gái, đến lúc “theo chồng bỏ cuộc
chơi”, một con, rùi 2 con. Các con mình chập chững những bước đi đầu đời ở nơi
í, rồi tuổi thơ dữ dội của chúng cũng quẩn quanh ở trung tâm SG. Hè về thì ra
ngoài dinh thống nhất nghe ve kêu, mùa có dế thì cũng ra con đường lớn ấy bắt
dế, để có hôm con trai mình đi với bạn hàng xóm ra dinh TN chơi, thò đầu vào hàng
rào dinh được đến lúc chui ra không được đã sợ vãi cả linh hồn…rồi các con mình
trưởng thành dần, nhu cầu đi học, đi làm nhiều hơn và nhiều thứ khác để cần
phải nhanh chóng có một sự thay đổi về tầm vĩ mô( hai từ này mình nghe thiên hạ
nói thì nói theo chứ chẳng biết đúng không nữa). Đến năm cô chị 20 và cậu em
thua chị 5 tuổi, thì nhà mình chuyển ra vùng ven SG (cách nhà cũ khoảng 5km).
Căn nhà chung cư thì cho người ta ở .. giữ dùm
và hàng tháng họ trả tiền cho mình xài. Bạn bè ai cũng hỏi sao không bán, nhà
trung tâm được gía lắm, nhưng mình muốn giữ lại vì ở đó bây giờ thành phố cổ,
và căn nhà í đã lưu giữ biết bao nhiêu là kỷ niệm vui, buồn của cả nhà…biết đâu đấy sau này (ní nuận theo
kiểu AQ) đó là nơi đ/c gì gì đó đã ra
đời chẳng hạn (he !he!).