Cách
đây mười mấy năm, khi mình còn làm ở cơ quan cũ, thì cái bàn làm việc
của mình dù không đặt ở “mặt tiền” mà phải qua hai lần xuyệt (/) nhưng
dù ngày nắng cũng như ngày mưa, lúc nào cũng đắt khách, bạn già, trẻ,
lớn, bé gì cũng có cả và đủ các thứ đề tài thượng vàng, hạ tấm đều có
thể bàn luận ở đó, rồi khóc cười gì cũng có xung quanh cái bàn ấy! những
ngày cận tết thì còn nhiều trò vui đáo để (chẳng dám nêu ra cụ thể ở
đây mà mình chắc ai cũng biết), những khi mình mắc công việc của mình
thì “mấy đứa” nhỏ (gọi thân mật) ngồi đọc báo trong khi
chờ giải quyết công việc của tụi nó hay có khi chỉ vào để kiếm thứ gì đó
bỏ bụng lúc giữa giờ..có đứa nào buồn vì chồng rầy, bồ giận..đều có thể
tám với mình được (hồi đó chưa dùng từ “tám” này như bây giờ).Sau khi
mình chuyển đi (nói là cơ quan khác nhưng cũng vẫn vào chung một cổng,
khác chăng là mình ở trên lầu), những ngày đầu mới chuyển đi mình đã hụt
hẫng vì xa nơi mình đã gắn bó gần 20 năm, bao vui buồn ở đó...Những
ngày đầu khi chưa hòa nhập được với nơi mới, về nhìn cái bàn nơi cũ nước
mắt mình lại vòng quanh, mấy cô bạn cười bảo như là chuyển chỗ ngồi
thôi mà, tầng trên tầng dưới, công việc thì chẳng có gì khác...vậy mà
mình cứ bâng khuâng, kiểu như: "đưa người ta không đưa qua sông, sao có
tiếng sóng ở trong lòng", mình là vậy đó!
Nơi
cũ, mấy chị, em sàn sàn tuổi chơi thân với nhau, ới nhau khi chỗ này có
bán đồ rẻ, chỗ kia ăn ngon, chỗ nọ đưa con đi chơi có nhiều trò chơi…
ới nhau khi mình có chuyện không vui, mấy chị em lại tụ tập, có cô bạn
bụng bầu vượt mặt vẫn lặc lè leo lầu lên nhà mình dù chỉ để ủng hộ tinh
thần! ới nhau nhóm họp bàn kế hoach hè cho bọn trẻ đi chơi chỗ nào, Vũng
Tàu, Nha Trang, hay Đà Lạt, kinh phí thì “ban tổ chức” lo
được tới đâu, mỗi gia đình bỏ ra khoản nào …( thường là cái ban tổ chức
không ai bầu ấy lo tìm được khoản tài trợ đủ bao xe và chỗ ở và ăn tập
thể hai bữa đi về, còn thì tự túc), vậy mà vui! bi giờ nhiều nhà có xe
hơi riêng nhưng đi chưa hẳn vui như hồi đó. Mấy đứa con nhà mình hồi ấy
còn nhỏ vẫn mong chờ hè về để được mẹ và mấy cô tổ chức đi chơi.. được
vui, chơi, ăn uống ( tuy chưa được ăn thỏa thích như bi
giờ). Mãi sau này tụi nhỏ vẫn nhắc tới những chuyến đi chơi đầy kỷ niệm
của tuổi thơ…mà cả mình cũng thích, dù nhiều khi đưa con đi chơi mà phải
vay tiền để xài rồi tính sau!
Mình chuyển nơi công tác (dù vẫn chung một ngành) và mình đi công tác
khắp nơi, những khi ở nơi mới có chuyện không vui mình lại ước gì, và
cũng đã manh nha ý định xin về lại nơi cũ...mấy chị em ngày xưa rồi cũng
phân tán ra bộ phận này, bộ phận kia. Thế là chuyện ăn, chơi, nhảy múa
không tụ tập được như trước, phần nữa các con của mỗi nhà cũng lớn dần
theo năm tháng và đi theo chúng bạn, không còn bám váy, áo bố mẹ như
trước! Nhóm bạn chơi chung không gặp nhau mỗi ngày, nhưng có sư kiện
trọng đại gì thì vẫn hú nhau để giải quyết! nói theo kiểu màu mè tí là :
xa mặt nhưng không cách lòng! Rồi mỗi đứa trong nhóm có những bước
ngoặt của cuộc đời khác nhau. Đứa chậm duyên thì lấy chồng, đứa bất hạnh
hơn thì chia tay chồng … còn kinh tế thì đa phần đều đã xóa nghèo và
chắc tất cả đều là triệu phú (VN đồng) và mình suy bụng ta
ra bụng người, có khi là tỉ phú cũng nên! Thôi chuyện kinh tế bỏ qua
một bên! Nói chuyện tình cảm đối với nhau, tuy không đàn đúm hàng ngày
như hơn chục năm về trước, nhưng vẫn nghĩ tới nhau khi buồn cũng như khi
vui, có những chuyện trong gia đình, không nhắc mà bạn vẫn nhớ, như
ngày giỗ mẹ mình chẳng hạn, năm nào cũng vậy cứ đến ngày là nhớ,
dù nhiều khi mình muốn bạn quên để mình đỡ ngại, vậy mà chưa năm nào
quên…chị, em bạn bè có gì ăn đó không màu mè xã giao, thế mà vui, mà
tình cảm, hỏi bạn bè mấy ai được lâu bền như thế nếu không coi nhau là
bạn bè thật sự… đàn bà như mình suy nghĩ nông cạn như cơi đựng trầu,
chỉ nghĩ được đến thế thôi! Cuộc sống với cơm áo, gạo tiền và nếu không có tình cảm bạn bè thì thật …chẳng biết điền vào chỗ trống này là từ nào cho chính xác!
Những bức hình phủ bụi thời gian: (1988)
Những bức hình phủ bụi thời gian: (1988)