Thiên hạ bảo là “học tài thi phận”, chẳng biết đúng
sai thế nào hay đó là câu an ủi những người siêng học mà thi hỏng đậu không
biết nữa. Thôi thì việc học là của người thi, phụ huynh thì chỉ lo việc hậu cần
và ủng hộ về mặt tinh thần thui. Như bài viết trước đã kể nhà mình ở trung tâm
của mọi cái trung tâm nên họ hàng có con cháu đến tuổi thi đại học thường ghé
nhà gửi, dù không được tiện nghi lắm nhưng vài bữa cũng chẳng sao.
Năm 1994, có cậu em họ ở NT vào thi ĐH
TCKT, chẳng biết cậu ấy học hành thế nào, chỉ biết bố, mẹ là thầy, cô giáo. Vào
SG, cậu ta bỏ túi xách xuống là theo bạn bè đi chơi, chả thấy ôn vật gì cả. Mẹ mình
nhắc học, nó cười bảo : Giờ mà còn học gì nữa dì ơi.(Mình nghĩ thầm trong
bụng: Ku này rớt... chắc). Mấy ngày đi thi, nhà có mỗi chiếc xe máy nên
ưu tiên để lão í chở đi, về thì cậu ấy tự về. Vây rồi cậu ấy đậu ĐH điểm cao. Mình nói
với cả nhà Ku này hên thôi.
Năm 1999, một Kucháu con bà chị họ từ
ĐL xuống thi, ku này trông mặt mày sáng sủa, thế mà mẹ nó báo cáo thành
tích là thi tốt nghiệp PTTH nó đậu vớt, nên cho đi thi ĐH cho vui với người ta . Thôi thì còn nước còn tát chứ tốt nghiệp suýt rớt lấy đâu ra hơi mà thi
với chả đậu. (mà những năm đó thi đại học còn khó lắm, không như bi giờ, trường
ĐH nhiều như nấm sau mưa, nhiều trường thiếu sv). Lão í nhà mình lại được giao
trọng trách chở sĩ tử đi thi, trước khi đi lão í dặn, thằng này
đuối hơi, nấu cơm đừng nấu canh bí mà mua đậu phụ về nhồi thịt cho nó ăn. Mình
làm theo cho có phép chứ chẳng tin tưởng gì ba trò linh tinh, đậu là đậu, rớt
là rớt chứ tại gì bí với chả bầu. Mẹ nó gọi ĐT xuống nói thách hắn mà đậu ĐH
tao cho hắn cái xe máy (sv mà có xe máy lúc í là thuộc loại nhà có điều kiện
rồi), chắc mẹ nó nói thế cho vui chứ cũng nghĩ làm gì mà nó đậu nổi. Ngày báo
đăng danh sách trúng tuyển, có tên nó trong đó mà nó và cả nhà nó không tin đó
là sự thật.Cứ nghĩ tên trùng tên, chờ có giấy báo trúng tuyển của trường rồi
mới vui. Nó đậu thật và giờ đi làm gần chục năm rồi còn gì, hôm rồi nghe nó gọi
ĐT báo dì ơi con đi thi cao học. (Mình lại nghĩ thầm trong bụng: ĐH còn đậu nữa
là cao học, nằm nhò gì).
Đến năm 2001, lại một cô cháu họ từ BL
xuống thi, con gái, trắng trẻo, xinh xắn, hiền lành, nhưng nhỏ này thuộc vùng
sâu vùng xa, học ở đó có giỏi thật nhưng ra thi thố với người ta không biết sao?
(mình không tin tưởng 100%). Việc chở cháu đi thi lần này không ai khác ngoài
lão vì sau hai đứa kia thấy lão có vẻ “mát tay”, lại cũng bài không ăn bí chỉ
ăn thức ăn có chữ đậu, chữ đỗ. Ok, chuyện nhỏ. Chẳng biết do nó học giỏi hay
lão í mát tay, hay tại không ăn bí mà ăn đậu hay tại học tài thi phận mà nhỏ
này đậu ĐH điểm cao.
Năm 2004, đến lượt con gái mình vượt vũ môn, không nói
gì nhiều, nó yêu cầu bố chở đi thi, mặc dù ngày thường nó vẫn chê bố chở đi xe
máy mà chóng mặt vì bố đi chậm mà cứ cà giật cà giật. Ừ thì Bố chở, mẹ đắt lo ế
mừng. Nói không phải khoe, mình cũng có lo nhưng không lo lắm và con gái mình
đậu ĐH thật. Cả nhà cùng vui! Nói chắc tại bố chở ai đi cũng đậu nên có cái
huông.
Sau đó 5 năm, đến lượt ku con thi ĐH, lúc
này nhà không ở trung tâm TP nữa, mà đã ra vùng ven, chưa ai thi ĐH ở nhà mới
cả, liệu có mất cái huông nhà cũ không đây, nhưng nghĩ còn có bố chở đi, biết
đâu đấy? Mình thì không trông mong gì, vì có hôm thầy giáo mời phụ huynh thầy
phán, coi chừng rớt tốt nghiệp. Mình về chuẩn bị phương án 2 cho học trường
ngoài nước. Nhưng vẫn cho đăng ký thi 2 khối, dĩ nhiên chở đi thi không ai khác
là bố. Còn mẹ lo hậu cần hết mọi khả năng mẹ có. Sáng ăn gì, trưa ăn gì…(thực
đơn chắc chắn là không bí, không trứng). Thi xong khối A, ku con cũng chẳng có
ý kiến ý cò gì ( mình nghĩ thầm làm gì có cửa cho ku). Nghỉ mấy ngày để thi
khối C, con chị phán nếu đậu thì đã đậu khối A, thôi đừng bắt nó thi nữa mà
căng thẳng, không đậu thì cứ phương án 2 mà thực hiện. Đúng ngày thi khối C,
hai chị em nó quảy giỏ đi du lịch Sing – Mã. Cả nhà chuẩn bị tinh thần là ai
hỏi bảo em học RMIT, không thi ĐH ( nói thế nếu rớt cho đỡ quê- sĩ diện mà).
Nhưng mà ngày có điểm, em đậu thế mới ngựa hay nước cuối chứ lị. Cả nhà vỡ oà
niềm vui, mẹ ku lại được dịp nở mũi: Ku giống mẹ mà.
Sau vụ ku con thi đậu ĐH (công lập hẳn hoi
nha), thì xác định là bố “mát tay”. Mùa thi năm nay có thằng cháu họ xa bên nội
cũng ở BL thuộc vùng sâu, vùng xa. Bố con nhà nó xuống ở mấy ngày, lão í vẫn
làm cái công việc chở đi thi, mình lại lo hậu cần và động viên cháu ráng lên,
bác trai chở đứa nào đi thi là đứa đó đậu đấy, bố nó hy vọng lắm vì dòng họ nhà
bố nó mấy đời chưa có ai học đại học.Thi xong ĐH, về hai tuần, nó lại khăn gói
xuống thi Cao đẳng (cho chắc nă, lỡ rớt ĐH thì còn Cao đẳng). Hôm rồi các
trường có điểm chuẩn, nó đậu cả ĐH, cả CĐ. Bố nó gọi điện xuống nói cả họ nhà
em mừng 2 bác ạ. ha!haaaaaaa