*/Bài thơ đầu tiên mình được tặng là của "mối tình đầu" (tặng vào cuối năm 1980) bài thơ của một cậu thanh niên 20 tuổi tặng cô bé 19 tuổi (là mình) đem lại cho mình
nhiều cảm xúc của tuổi đang yêu:
LỜI GIÃ TỪ
Mai anh đi rồi,
Rời Bình Triệu và những người yêu mến.
Nói gì đây khi xúc động dâng tràn,
Tiếng còi dài, tàu ngập ngừng xa bến,
Thủ Đức ơi! Xao xuyến buổi đông tàn.
Mai anh đi rồi,
Mang kỷ niệm với hành trang thương nhớ
Bước tiếp đoạn đường rực ánh sáng tương lai.
Còn trong tim nỗi niềm chưa kịp ngỏ,
Người thương ơi! xin hẹn lại ngày mai!
Mai anh lên đường,
Gửi lại nơi đây những tháng ngày sôi nổi.
Những buồn vui từng chia sẻ cho nhau.
Gửi cho em niềm tin và sức sống.
Vượt khó khăn, xóa sạch những thương đau!
Mai anh lên đường,
Buồn chi em khi đời hai lối rẽ.
Lòng dặn lòng bớt lưu luyến buổi chia ly.
Ai không có lúc ngẩn ngơ bóng lẻ,
Suốt cuộc đời em nhớ mãi khắc ghi.
Mai anh lại về,
Với quê hương đang tháng ngày ngóng đợi,
Trở lại chiến hào người dũng sỹ năm xưa
Mái trường yêu, nặng thêm niềm thương mới,
Để ngày về dầu dãi với phong sương.
Mai anh lại về,
Từng bước nhẹ xa mái trường Tư pháp
Anh cúi đầu, những ánh mắt chợt long lanh.
Nhưng tình yêu vẫn đẹp trong ngăn cách
Dù ở nơi này hay nơi khác: Quê anh!
*/ Sau đấy, thi thoảng mình còn nhận được thơ tặng, có người còn tặng cả cuốn (thơ in ra chỉ để tặng). Nhưng cảm xúc của mỗi lần nhận thơ tặng lại không giống
nhau:
Cách
đây vài năm, vào ngày lễ 8-3, một anh bạn đồng nghiệp mua hoa tặng chị em phụ
nữ, mà toàn hoa hồng (năm ấy tổ TP có 7 chị em ). Riêng mình được anh ấy khuyến
mại thêm hai câu thơ, nhận thơ không vui mà xoắn cả ruột: (haizzz)
“
Tặng em một đóa hoa hồng,
Để em hạnh phúc với chồng của em”.
Lão này
hâm thật, tưởng hạnh phúc với ai, chứ với chồng thì bà biết rùi khỏi chúc nhá! (hihi). Những năm sau đấy, lão í vẫn tặng hoa
chị, em đều đều vào các ngày lễ của nữ giới, khi nhận hoa mình cười rất tươi và nói: em chỉ nhận hoa, không nhận thơ nhé
(hihi) lão í nghe thế cụt hứng, còn đâu hứng thú mà nặn ra thơ nữa. Sau vụ hai câu thơ trên thì ở cơ quan cứ hễ có dịp tụ tập lại nếu có mình và lão ấy là bạn bè lại lôi hai câu thơ đó ra...ngâm !
Lại có lần nhận được một bài thơ mà không biết tâm trạng của người gửi đang để ở đâu. Biết là đùa cho vui, nhưng thấy cũng hay hay vì sự vắng
mặt của mình cũng đem lại cảm xúc cho kẻ khác mượn thơ của tác giả Trinh Đường gửi cho mình... đọc:
Ra cửa Biết chắc không có em Anh vẫn đi ra cửa Tay cầm nắm đấm xoay Mắt run theo tay mở Cái gì sau cánh cửa Một khoảng trời mênh mông Anh đứng vào khoảng trống Vẫn không phải là em Chiều nay sau cánh cửa Khoảng trống lại gọi anh Không cưỡng được lòng mình Anh lại đi ra cửa. TRINH ĐƯỜNG |
Hi hi, thật luôn: mấy người thích sưu tầm thơ đầu óc hay treo ngược cành cây lắm(trong đó có mình). Dù sao thì mình cũng cảm ơn vì biết thêm được một ...bài thơ!
Còn
bài thơ này mới nhận :
TẶNG
EM
Ngập ngừng muốn nói cùng em
Những lời mộc mạc thật thà chân quê
Nhưng sợ em bảo ngô nghê.
Già rồi lắm chuyện, nói gì nói đi
Thật tình chẳng biết nói chi
Để tôi đúng đó trồng si đơi chờ
Nhiều đêm em lẫn trong mơ
Đến khi tỉnh giấc mới ngờ xa em
Bóng ai gần gũi thân quen
Nhớ nhung tuy lệ chưa từng hoen mi.
Đố em tôi muốn nói chi
Xa em thấy nhớ, gần thì khích nhau!!
Nhận bài thơ này là trong một cuộc họp (liên cơ quan) lão í vừa họp vừa làm thơ. Kể ra thì lão này cũng có khiếu làm thơ thật đấy, mình thì
chịu, cũng có khi muốn làm thơ, nhưng ngồi cả buổi chưa ra được câu nào, lão í nhoằng cái ra thơ, thế mới tài chứ. Lúc
nhận thơ, chưa đọc kỹ, về nhà đọc lại, mình tủm tỉm cười hoài (vì mắc cười thôi). Nhưng điều làm mình cười nhất là lão í chỉ dám xưng em với mình trong thơ, còn ngoài đời sức
mấy dám, dù lão biết tỏng là mình kém lão í 1 tuổi. Chả là cách đây hơn chục
năm lần đầu gặp làm việc với nhau (cùng ngành mà khác cơ quan), lão í non choẹt, nên mình cứ gọi bừa là ông xưng tui (cho nó an toàn, lớn hơn cũng được, nhỏ hơn không sao, còn hơn
gọi anh một phát xong mới biết nó nhỏ hơn mình thì chỉ có mà chui xuống
lỗ nẻ a), thế là quen cách gọi ấy, chả anh, em gì sất. Hơn có một tuổi (hihi) mà đòi làm anh (trong thơ) , muốn làm anh đây thì cứ phải hơn vài tuổi nhá. ( lão ấy là chỗ chơi thân nên mình đùa tí thế thôi, chứ người khác chả dám hỗn thế đâu, nếu có ít tuổi hơn mà là Sếp có
khi mình cũng phải gọi anh Sếp đấy chứ ).
Cảm xúc khi nhận bài thơ của lão này là mình khoái chí vì lão chỉ dám kêu mình là em trong thơ thôi. Để hôm nào có dịp gặp hỏi xem có phải hôm ấy lão đã uống thuốc liều phải không? hihi!