Không tính bài thơ MTĐ tặng đem lại cho mình
nhiều cảm xúc của tuổi đang yêu (đã đang ở bài gửi dự thi không có giải), thì
sau đấy (khi hết tuổi được yêu,
nhưng vẫn thích được yêu), mình thi thoảng còn nhận được thơ tặng (chứ không
phải báo biếu nhé), có người còn tặng cả cuốn (thơ in ra chỉ để đem tặng thui
vì bán không ai mua). Nhưng cảm xúc của mỗi lần nhận thơ tặng lai không giống
nhau:
Cách
đây vài năm, vào ngày lễ 8-3, một anh bạn đồng nghiệp mua hoa tặng chị em phụ
nữ, mà toàn hoa hồng đấy nhé (năm ấy còn 7 con yêu nhền nhện, còn bây giờ chỉ
còn 4 em, đúng là đồ cổ quý hiếm rùi còn gì ?). Riêng mình được anh í khuyến
mại thêm hai câu thơ, nhận thơ không vui mà xoắn cả ruột. đây là hai câu thơ
ấy:
“
Tặng em một đóa hoa hồng,
Để em hạnh phúc với chồng của em”.
Lão này
hâm thật, tưởng hạnh phúc với ai, chứ với chồng thì bà biết rùi khỏi chúc nhá! Những năm sau đấy, lão í vẫn tặng hoa
chị, em đều đều vào các ngày lễ của nữ giới, khi nhận hoa mình cười rất tươi và
bửu em chỉ nhận hoa, không nhận thơ nhé
(he! he) lão í nghe thế cụt hứng, còn đâu ra thơ với chả thẩn. Đây là tâm trạng
nhận thợ tặng mà không ham vì sau đấy các lão già hâm, dở hơi mà chẳng biết bơi
ở CQ cứ hễ có dịp tụ tập lại có mình và lão í là lại bắn hai câu thơ ấy ra.
CHÁN !
Có
một bài thơ được tặng, mà không biết tâm trạng của người gửi đang để ở đâu hay
lại đang treo ngược ở cành cây không biết nữa. Còn mình thấy “sướng” vì sự vắng
mặt của mình cũng đem lại cảm xúc cho kẻ khác làm thơ đấy chứ !
SAU CÁNH CỬA
“..Biết chắc không có em
Anh vẫn đi ra cửa
Tay
cầm quả đấm xoay
Mắt run theo tay mở
Có gì sau cánh cửa
Một khoảng trống mênh mông..
Anh
dừng vào khoảng trống
Vẫn
không phải là em..?
Chiều
nay sau cánh cửa
Thiếu
tiếng thở của em
Không nén được lòng mình
Anh lại đi ra cửa…”
He!he lão
này còn hâm hơn lão kia nhể? Đi làm
không lo làm cứ để đầu óc ở đẩu ở đâu, mình mà là Sếp lão này thì mình hạ lương
(có chức thì cách ..chức) ha!ha! dọa thế thui, chứ cả mình và lão í toàn lính
quèn! SƯỚNG ÂM Ỉ !
Còn
bài thơ này mới nhận, nóng phỏng tay luôn nhá :
TẶNG
EM
Ngập ngừng muốn nói cùng em
Những lời mộc mạc thật thà chân quê
Nhưng sợ em bảo ngô nghê.
Già rồi lắm chuyện, nói gì nói đi
Thật tình chẳng biết nói chi
Để tôi đúng đó trồng si đơi chờ
Nhiều đêm em lẫn trong mơ
Đến khi tỉnh giấc mới ngờ xa em
Bóng ai gần gũi than quen
Nhớ nhung tuy lệ chưa từng hoen mi.
Đố em tôi muốn nói chi
Xa em thấy nhớ, gần thì khích nhau!!
Nhận bài thơ này là trong một cuộc họp (nhiều
CQ) lão í vừa họp vừa làm thơ. Lão này có khiếu làm thơ thật đấy, mình thì
chịu, cũng có khi muốn làm thơ, nhưng ngồi cả buổi chưa ra được câu nào, lão í nhoằng cái ra thơ, thế mới tài chứ. Lúc
nhận thơ, chưa đọc kỹ, về nhà đọc lại, mình tủm tỉm cười hoài, chả hiểu vui hay
làm sao nữa. Nhưng điều làm mình mắc cười nhất là lão í chỉ dám xưng em với mình trong thơ, còn ngoài đời sức
mấy dám, dù lão biết tỏng là mình kém lão í 1 tuổi. Chả là cách đây hơn chục
năm lần đầu gặp làm việc với nhau (không đồng nghiệp à nha, đừng ai đoán già,
đoán non làm gì cho mệt), lão í non choẹt, nên mình cứ gọi bừa là ông xưng tui (cho nó an toàn, lớn hơn cũng được, nhỏ hơn không sao, còn hơn
gọi anh một phát xong mới biết nó nhỏ hơn mình thì chỉ có mà chui xuống
lỗ nẻ a) thế là quen cách gọi ấy, chả anh, em gì sất. Hơn 1 năm (tính tròn) còn
tháng chưa chắc à, vậy làm gì có cửa mà đòi làm anh, muốn làm anh đây thì cứ phải hơn vài tuổi nhá.( nói
thế với lão này thui, ỉ thân nên mình ăn hiếp lão í tí, chứ người khác chả dám hỗn thế đâu có ít tuổi hơn mà là Sếp có
khi mình cũng phải gọi anh sái họng
đấy chứ, mất gì mà chả nịnh ). Cảm xúc khi nhận bài thơ của lão này là mình khoái chí vì lão dám kêu mình là em! Nhưng ít ra thì
lão í, dù là thơ cũng phải nói cái gì đi chứ, mình đâu có nhiều thông minh để
biết lão í nói gì, đã thế lão còn đố mình nữa chứ, chịu!Để hôm nào có dịp gặp
phải hỏi lão í thui!