1/. Mẹ mình từ năm 1951 đến năm 1979 là nữ hộ sinh ở trạm y tế xã! Nghề đỡ đẻ thì nửa đêm gà gáy gì mà người nhà sản phụ tới kêu là phải đi, hồi trước có đèn pin nhưng..pin thì không có mà có thì pin quá cũ, muốn đèn sáng cứ phải đập đập tay kia vào đèn cho pin hồi sức le lói lên chút đỉnh như con đôm đốm lập lòe! Bởi vậy nên mẹ mình hay xách cây đèn dầu bé tí (quê mình gọi là đèn hoa kỳ), nhà nào sang hơn thì có cây đèn bão (đèn dùng khi đi chống bão, kín gió khó tắt), nhà mình không có, dầu hỏa (dầu hôi) hồi đó cũng khan hiếm, bởi vậy nhiều khi mẹ mình phải đi mò trong đêm hoặc theo bó đuốc của người nhà sản phụ...Vậy mà suốt tuổi thơ ở cùng mẹ, mình chưa nghe mẹ nói sợ ma hay sợ gì cả! không như mình, đêm xuống nhìn bụi cây ven đường đã hồn vía lên mây vì tưởng người ta ngồi đó! hi!hi!
Đây là cây đèn hoa kỳ: (hình lấy trên mạng)
Còn đây là đèn bão (hình mang tính minh họa!chứ thực tế cây đèn mình kể không có được đẹp như vậy:
... Miền trung vào mùa hè nắng nóng, thêm gió Lào thổi nữa thì thôi rồi Lượm ơi, ta nói, nóng kinh luôn á! vậy mà nhiều đêm 20- 21 giờ nóng quá là mẹ mình ra sông tắm (nhà mình gần sông) nhiều khi bà còn bơi ra xa, mình theo mẹ, ngồi trên bờ mà sợ gần ch.ết, vì mình cứ tưởng tượng ra có con ma ở dưới nước nó kéo mình đi! Mình ngưỡng mộ mẹ mình lắm! (mà trẻ con đứa nào chả thế). Mẹ mình không sợ ma vì bà không tin có ma, còn mình sợ là vì lúc bé mình nghĩ có con ma thật mặc dù chưa bao giờ thấy, ta gọi là thần hồn nát thần tính!
Đoạn sông gần nhà mình ở quê:
Có lần mình nghe mẹ mình kể chuyện ma mà mẹ mình thấy:(chuyện xảy ra vào khoảng những năm 1968- 1970) mẹ mình đi chợ phiên sớm, nhà không có đồng hồ, bà nhìn nhầm trăng cuối tháng tưởng trời gần sáng nên dậy đi, bà kể đang đi giữa đồng không mông quạnh thì nghe có tiếng heo (lợn) con kêu ụt ịt, bà nghĩ là có ai đó gánh heo con đi chợ bán, thấp thoáng phía trước bà thấy có bóng người, bà kể là bà bước nhanh chân để gặp bạn đường nói chuyện, nhưng bà đi nhanh thì người kia cũng đi nhanh hơn, rồi ra đến đường lớn thì bà không còn thấy người kia cũng như tiếng heo kêu ụt ịt, ụt ịt nữa, vì còn quá sớm nên giữa đường chẳng có bóng dáng ai! khi kể ra câu chuyện này với mấy người bạn, mẹ mình cũng không kết luận là có ma mà chỉ nói hay là bà bị nhầm lẫn gì chăng? ( giờ mình ngồi viết ra vậy mà vẫn nổi gai ốc vì cứ thấy ơn ớn) hi!hi
Chuyện thứ 2 là: hồi còn chiến tranh,chỗ mình bị rải bom rất nhiều (có nhiều người dân thường và bộ đội chết vì bom đạn, chiến tranh là vậy- Mẹ của bạn học mình cũng chết vì bom). Ở chỗ mình có nhiều đơn vị bộ đội (pháo cao xạ) đóng quân. Mẹ mình làm ở trạm y tế nên nhiều khi đêm hôm mà có bom bỏ ở trận địa pháo thì bà phải đi cứu thương...Nhưng có đêm nọ, bà kể rằng, giữa khuya thanh vắng bà bỗng nghe tiếng xôn xao của rất nhiều người ở xóm trên (chỗ đơn vị pháo bị bom dội vừa chuyển đi), nên bà vội đi lên đó, trên đường đi bà ghé nhà một đồng nghiệp là y tá rủ đi cùng (thương binh ở tuyến trong đưa ra bắc điều trị bằng đường bộ thường dừng chân nghỉ ở các làng xã dọc đường, nếu thương binh nào nặng quá không di chuyển đi được thì gửi lại ở nhà dân hoặc trạm y tế). Bà kể là khi 2 người lên đến trận địa pháo cũ thì thấy im ắng không có dấu hiệu nào vừa có đông người ở đó, nhưng cả 2 người lại nghe tiếng xôn xao của nhiều người ở phía xóm dưới, cả 2 người lại đi xuống đó, và cũng như trước đó xuống tới nơi tất cả cũng yên lặng!Khi kể, mẹ mình bảo là không phải người thật mà là âm thanh vọng lại giữa đất trời vào một đêm tĩnh mịch!(thật vậy không nhỉ?)
Suốt những năm niên thiếu mình chỉ nghe mẹ kể mỗi 2 câu chuyện trên và mẹ cũng không kết luận đó là "ma"! Mình có ông anh, bà chị giống mẹ, không thấy nói sợ ma, đêm hôm cứ đi phà phà khi mẹ kêu đi gọi người nhà sản phụ lên trạm y tế để gánh võng đưa sản phụ đi bệnh viện huyện nếu gặp ca sinh khó, mình hỏi chị không sợ à, chị mình bảo cũng có sợ nhưng nghe mẹ nói nếu không đi kêu người ta thì sản phụ sẽ chết nên phải đi thôi!
Không hiểu sao, mình con mẹ mà đan len không biết, gói bánh chưng cũng không, trong khi mẹ và chị rất giỏi 2 món này! sợ bóng tối thì mình là số một La mã! hi!hi! Giờ già rồi, chiêm nghiệm cuộc đời cũng kha khá, không quá sợ như hồi bé nhưng vẫn...sợ !
2/. Mình tuy sợ vậy nhưng giống mẹ mình ở chỗ ít tin bói toán, có xem nhưng hạn hữu và không quá tin!
Còn chuyện tâm linh? Mình hay nằm mơ thấy người thân đã mất, đặc biệt là trong khoảng thời gian 49 ngày, mình mơ thấy người thì vui vẻ, riêng bà dì không chồng, con thì buồn hiu, thời gian sau 49 ngày người thân (quen) mất thì mình thấy ít hơn, những ngày rằm hay mùng 1 âm lịch mình hay thấy người "âm", có khi sáng dậy thấy con chuồn chuồn hay con bướm bay lòng vòng trong phòng, mình nghĩ đó là tín hiệu để mình biết đêm qua...có người về thăm!hi!hi
Chuyện này mới làm mình lạnh sống lưng: gần 2 năm trước, cháu dâu mình mất khi đang mang thai, mình thu xếp về và ở lại 2 đêm rồi tiễn mẹ, con cháu dâu về nơi an nghỉ cuối củng. Chuyện là thế này: khi về quê mình mang theo một ba lô nhỏ với ít tư trang, bóp đựng giấy tờ, money và các loại thẻ..., do không thể ngồi đâu cũng cầm theo cái bóp nên mình bỏ cái bóp vào ba lô quần áo, để ở góc khuất trên cái bàn nhỏ trong phòng ngủ gần phòng khách (nơi đang quàn 2 mẹ con cháu dâu). Căn phòng đó hay có người ra, vào nghỉ nên cửa thường đóng còn mình thì di chuyển chứ không ngồi ổn định một nơi! Chiều hôm trước khi đưa cháu ra nghĩa trang thì các chị của cháu dâu mới đi các phòng gom đồ đạc của cháu dâu để mai mang theo đốt (phong tục ở quê). Vì cháu mất đột ngột, nên người nhà không biết đồ đạc cháu để ở đâu nên cứ cái nào của phụ nữ thì các chị gom hết bỏ vào bao tải. Cái balo quần áo và toàn bộ giấy tờ, tiền bạc của mình suýt tí nữa thì cũng vào bao tải!
Chắc là cháu dâu mình linh thiêng nên khi các chị cháu gom cái balo của mình thì cửa phòng kia không đóng và mình thì lúc đó ngồi ngay phòng bếp, quay mặt vào cái phòng đó và mình bỗng thấy có người giơ cái áo giống áo mình lên gấp, nghĩ sao đó nên mình bước vội vào thì thấy cái balo của mình đang được giũ ra hết để quần áo thì gom vào một chỗ, tiền bạc thì các chị kiểm đếm để giữ lại! Chu cha mạ ơi, cái bóp của mình đang được đổ ra và việc kiểm đếm tiền đang bắt đầu, giấy tờ tùy thân, thẻ ATM.. của mình cũng đang trải giữa giường (một chị xếp quàn áo, một chị kiểm tiền). Mình vội vàng xin lỗi các chị và thì rằng là đồ ấy của mình, mình lật giấy CMND, thẻ LS để chỉ tên mình trong đó...2 chị xin lỗi và nói đang đi gom đồ của cháu dâu, không biết là của mình! hú hồn, không thì quần áo của mình thì gom đốt mà tiền bạc thì sung công, nếu phát hiện trễ thì biết nói ra sao ...! Mình nghĩ thầm: là cháu dâu đang xui khiến mình ngồi đó và cái cửa phòng kia không đóng nên mình phát hiện kịp thời, chứ không thì ...khó xử!
Sáng hôm sau đưa cháu ra nghĩa trang xong thì mình bắt taxi ra sân bay luôn để về SG, người mình đang mệt, thêm 2 đêm vật vờ nên lên xe mình chỉ kịp nói nơi đến rồi ngả người, nhắm mắt chứ không thể ngủ vì tinh thần đang xáo trộn. Chả hiểu sao cậu tài xế mở điện thoại bật bài nhạc thiền phật pháp, ôi chu cha mạ ơi! ta nói, khi nghe điệu nhạc đó thì mình nổi gai ốc và người như đông cứng lại, thần kinh thì tê liệt (nói quá tí), mình không thể thốt nên lời dù trong đầu mình muốn hỏi cậu tài xế là sao lại mở bài nhạc đó? vì từ 2 tháng nay tối nào trước khi ngủ mình cũng nghe bài nhạc không lời này. Nhạc thiền phật pháp có nhiều bài khác nhau vậy mà không hiểu tại sao cậu tài xế lại mở đúng bài này? Suốt cả chặng đường khoảng 50km, mình và cậu tài xế hoàn toàn im lặng, chỉ có bài nhạc ấy thì vẫn ...mở !Khi xuống xe trả tiền, trong đầu mình thì muốn hỏi vì sao cậu ta mở bài nhạc thiền ấy mà miệng thì không thể, ngộ ghê chưa? Mình tự suy diễn: là cháu dâu biết mình mệt mỏi nên xúi cậu tài xế mở bài nhạc thiền phật pháp mà mình thích cho mình nghe! Sau vụ này, mình không dám mở bài nhạc này nghe một mình ban đêm nữa vì khi giai điệu mở ra là mình cảm thấy sao sao á ! (ahu!hu)
Loay hoay vậy mà cháu dâu mình mất đã 18 tháng, nếu khôn thiêng (như dì nghĩ) thì cháu hãy phù hộ cho các con N nhé! Thật sự là 2 con cháu rất nhớ và cần mẹ, N ơi!
"Nam mô bổn sư Thích Ca mâu Ni Phật !"