Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2019

ĐÃ QUA VÀ CHƯA TỚI!

                          ...  "Một mình lưỡng lự canh chầy
                       Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh" (Kiều)

               
                                                 Hoa Lan nhà trồng 

*/...Sắp già rồi, có những việc cứ định viết ra rồi lại quên vì bận chuyện nọ, chuyện kia. Khi mắt thấy, tai nghe chuyện những người già đau yếu, bệnh tật, quên hết mọi thứ trên đời (kiểu không biết mình là ai và đang ở đâu), lại nghĩ đến một ngày mình cũng như thế, nên lo (lo để đó thôi)hi!hi. Bà chị dâu nghe mình...than thở lo già, chị ấy nói: "Nghĩ làm gì, đến đâu hay đó, tất cả là tùy duyên, theo nghiệp thôi cưng ạ!". 
Nhưng có biết là mình đã gieo những nhân nào ở kiếp trước đâu để mà chuẩn bị tinh thần đón nhận quả ngọt hay chua ? Bởi vậy mới phải lo xa! với lại sống ở trên đời chuyện sinh, tử là việc đại sự nên cứ phải lo, dù là lo khơi khơi vậy thôi.(ahu!hu). Cứ nghĩ loanh quanh luẩn quẩn kiểu như vậy mà bạc hết cả đầu ông Giáo ạ haizzz! Nhưng lo kiểu gì để được sống khỏe ...chết nhanh thì mới nên lo, chứ lo mà để đó rồi như kiểu của mình là  ăn ngon, ngủ kỹ, sau tết tăng kg thì lo làm gì cho chóng già, ông Giáo nhỉ !hihi

*/ Điều mình (và nhiều người khác) mong muốn khi về già là không làm phiền con, cháu, nếu mình tự quyết định được mọi việc cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay là tốt nhất! (vừa mới đọc bài báo một số bang ở bên Mỹ có thuốc trợ tử cho người bệnh nặng, có khi thế mà lại hay). Nhưng nếu không còn tự quyết được (là đầu óc không còn minh mẫn), phải phụ thuộc vào người khác thì sao đây? Có lẽ các phương án như thuê người chăm tại nhà (nhớ là già kiểu gì thì già nhưng cũng phải giữ lấy nhà của chính mình- đừng bán nhà chia cho con, rồi đi ở với con thì coi như xong ...phim đấy ạ). Còn như ai thích đông, vui mà có điều kiện thì vào Trung tâm dưỡng lão, cứ 2 người/phòng (dĩ nhiên tiền cao hơn ở chung với nhiều người) cũng tốt. Với riêng mình thì cực kỳ khó ngủ khi có người trong phòng còn thức nên cứ nhà mình mình ở và thuê người chăm là phương án tối ưu nhất vào thời điểm này mà mình...chốt ! 
 Ngoài ra , mình cũng mong là khi bị bệnh con cái tìm cách cho mình bớt đau, vì mình rất sợ... đau! Nếu trường hợp bị bệnh mà phải mổ, xác định tỉ lệ 50/50 là  mổ cũng có thể ch.ết, để cũng ch.ết thì không mổ (kiểu như vậy). Đừng để sống thực vật, nằm đó không biết gì, đến giờ bơm thức ăn, sống vậy thì cũng bằng ...ch.ết mà chẳng có ý nghĩa gì, chỉ khổ con cái thôi.

*/Lo nghĩ lan man cho chặng đường tương lai, lại nhớ về chặng đường nhiều ..."kiếp nạn" mình đã trải qua : 

1/ Cuối năm 1986, mình 25 tuổi, sinh con đầu lòng nên không có kinh nghiệm (không cho con bú hết sữa nên tắc tia sữa, bị áp xe vú nặng, bà ngoại cũng làm đủ kiểu mà mình thì cứ  vùa sốt vừa lạnh)  đành phải đi
 BV Ung Bướu (
có người quen ở làm ở đó) khi cận tết nguyên đán, vào kiểm tra xong là lên bàn gây mê mổ ngay và luôn không kịp chuẩn bị gì cả vào đêm 28 tết vì ổ áp xe quá sâu,  phải cắt đi một tuyến sữa! Con vắng mẹ một đêm, bà ngoại phải vác sang nhà hàng xóm xin bú nhờ !haizzza

2/ Đầu năm 1988, mình 27 tuổi, bị tai nạn giao thông khi bế con ngồi sau xe máy do OX chở (bị xe cứu thương tông vào khi đèn xanh phía bên mình mà OX vượt qua không kịp) nhưng mình bị nặng nhất: gãy lìa ống quyển chân phải, nằm viện 1/2 tháng (tưởng bị cưa chân luôn rồi do vào cấp cứu vào ngày nghỉ cuối tuần nhân viên y tế bó bột ngay, chân mình gãy kín nên sau đó nó sưng to, bị chèn bởi việc bó bột, phía dưới bàn chân máu không luân chuyển xuống được nên đã tím bàn chân) và mình đã phải cấp cứu ngay khi đang nằm viện do không thể thở được! Sáng thứ 2 BS cho mở ngay bột và xử lý chỗ bị sưng, sau 2 tuần nằm viện thì về nhà với cái chân bó bột, nghỉ làm 4 tháng mới tạm ổn, thời gian sau đó đi làm vẫn cần trợ giúp của cặp nạng. Điều đặc biệt là con gái mình lúc này mới hơn một tuổi, khi tai nạn bị văng ra khá xa mà chẳng sây sát gì, còn OX thì bị ở đầu nhưng cũng ...không sao! Vậy mới nói, nghiệp ai nấy nhận, không ai nhận thay được! ahuhu. Giai đoạn mình bị tai nạn này phải nói là khó khăn chồng chất khó khăn. Chỉ thương Mẹ già, tưởng ra phố với con sung sướng nào ai ngờ, con vất vả mẹ cũng vất vả theo. Nghĩ lại, mình không biết bằng nghị lực nào mà đã vượt qua! 

3/ Năm 1991, mình 30 tuổi, mang bầu con thứ 2 khi con gái đầu 5 tuổi. Đến ngày dự sinh mà vẫn "tỉnh bơ', vào bệnh viện phụ sản khám, BS kêu phải nhập viện vì nếu để quá ngày không tốt. Gặp cô BS quen, kêu hôm sau chủ nhật nhập viện, đúng ca cô ấy trực thì cổ sẽ cho ...đẻ và cái kết là vào từ 8 giờ sáng nằm chờ trên bàn đẻ tới chiều mà vẫn không ...đẻ được. Do đã cắt ối từ trưa, lúc gần 17 giờ kiểm tra thấy tim thai yếu nên BS quyết định mổ. Hồi đó chưa có kỹ thuật gây tê cột sống như bây giờ mà phải gây m.ê, tới khuya tỉnh dậy mới biết đã m.ổ bắt con ...thành công!haizzza! chán! Sau đó, OX cứ hay ghẹo con trai là "được sanh theo ...chỉ đạo", còn cậu ấy làm gì không đúng thì chị 2 lại bảo là "đồ bị ...ngộp" hi!hi!

4/ Trong khoảng từ năm 32 đến 45 tuổi thì mình bị căn bệnh đau nửa đầu...hành, ai chưa biết đau nửa đầu thế nào thì đây ạ , theo Google:
Đau nửa đầu (Migraine) là chứng bệnh đau đầu không rõ nguyên nhân, có thể do sự co giãn bất thường của mạch máu não gây đau dữ dội ở vùng thái dương và vùng trước trán .Cơn đau cho cảm giác giật nhói theo nhịp mạch đập. Cơn đau từ trung bình đến dữ dội, kéo dài từ 4-72 giờ, thường kèm theo một trong các triệu chứng như sợ ánh sáng, sợ tiếng động, có thể gây chóng mặt, muốn ói (nôn) hoặc đau tăng lên khi vận động. Dấu hiệu báo trước : thay đổi tâm trạng như đột nhiên cáu kỉnh hay trầm cảm; Nhạy cảm với ánh sáng, âm thanh; cảm giác uể oải, mệt mỏi ...".
Mình đã bị không biết bao nhiêu cơn đau nửa đầu kiểu như vậy trong thời gian dài, mỗi khi cơn đau đầu đến cứ tưởng sẽ ch.ết...còn trẻ nên sợ ch.ết! Mình đã chữa trị nhiều nơi và đủ kiểu (đông, tây, nam y gì cũng có) và mãi sau mới biết là nhiều khi do môi trường làm việc và môi trường sống (công việc của mình thì phải dùng đầu suy nghĩ là chính, nhà thì ở chung cư cũ mà chó nuôi  4-5 con, giống chó phóc sủa đinh tai nhức óc- không cách nào nghỉ ngơi).Rồi con cái còn nhỏ, kinh tế eo hẹp...ta nói đủ thứ dồn lên cái đầu của mình, không đau đầu mới lạ! Ai không biết, nghe nói đau đầu nghĩ chắc cũng bình thường, xin thưa, nó chẳng có bình thường tí nào, đau là đau không tả được thành lời luôn đấy ạ.haizzza. Nghĩ tới là sợ rồi!
 Giờ môi trường sống thoải mái hơn, nhà rộng rãi, một mình một phòng, chó thì có chỗ ở riêng, công việc thì không còn phải nghĩ tới đống hồ sơ như khi còn đi làm nên chỉ lâu lâu khi sinh hoạt bị đảo lộn, ngủ, nghỉ không đúng giờ thì mình mới bị một cơn đau . Bạn bè gọi điện thoại hỏi thăm mà nghe mình nói đang bị đau đầu là biết ..mình đang v.ật v.ã! (đau nửa đầu, nghe đơn giản vậy thôi nhưng ai đã từng bị thì mới thấu hiểu là nó đau như thế nào!)
5/ Năm 2002, mình 41 tuổi: Một ngày nọ, con gái phát hiện cổ mẹ to bất thường, đi khám thì bị đa nhân tuyến giáp, uống thuốc theo BS một thời gian không hết, sang năm 2003 mổ cắt luôn một bên thùy trái (kiểm tra không phải K). Vài năm trước đi khám định kỳ, BS khám và xác định tuyến giáp (thùy phải) cũng đang có một chùm nhân (đa nhân), cổ đã bắt đầu to ra, nhưng giờ thì mình kệ cmn luôn! Sống chung với lũ, cũng chẳng thuốc thang gì, chỉ lâu lâu lại đi khám, xét nghiệm xem có gì bất thường không thôi. Có khi bệnh tưởng (tượng) lại ch.ết trước bệnh thật .
 
6/  Năm 2007, mình 46 tuổi, đi kiểm tra sức khỏe, chụp chiếu các thể loại, trong đó có chụp nhũ ảnh, sau đó khoảng một tuần, mình nhận được giấy báo của BV kêu vào viện hội chẩn. Cũng lo và hồi hộp lắm vì không biết bị làm sao, đến nơi thấy nhiều người cũng đi hội chẩn như mình nhưng không thấy ai bình thường như mình cả (người thì vú sứng to, m.áu m.ủ tùm lum, người thì 1 vú u cứng..., túm lại là ai cũng mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể chất). Khi mình được gọi tên, mang phim chụp cho BS xem (xung quanh nhiều BS vì hội chẩn mà), chưa kịp nằm ngay ngắn thì BS cầm phim kêu xuống, đi về! Hỏi là sao thì BS nói u nước, lành đến 99% ! vậy là xong một lần Hội chẩn! hú hồn!

+ Còn những bệnh lặt vặt khác mình không kể ra đây làm gì vì ai già thì cũng bệnh nọ, bệnh kia thôi. Già rồi mà cứ than đau chỗ này, bệnh thế nọ người ta cười cho vì quan điểm của mình là già mà không bệnh mới lạ!
Hãy vui vẻ và lạc quan mà sống, thức dậy còn khỏe là tốt! Nghĩ đơn giản là ai rồi cũng trở về cát bụi, không sót một ai...! 
                    
 Thanh xuân của mình đây:


                  Giờ là thời kỳ: "cái tuổi nó đuổi xuân đi", mình già thật rồi ông Giáo ạ !
 

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2019

MẸ - CON -BÀ - CHÁU !

Mấy hôm nay lu bu chút công việc nên không có nhiều thời gian viết, thôi thì úp tạm hình ảnh để blog giữ dùm làm kỷ niệm vậy:

Mẹ và con gái F1: (rất tiếc bụi thời gian đã làm mờ đi một số bức ảnh mà với mình rất quý)





Mẹ và con gái F2:







 Mẹ và con gái F3:



Bà và cháu F1:





Bà và cháu  F2: 
(với Sam)




Bà với Sam và Kem


Bà với Kem:



Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2019

ĐAN "ĐI" RỒI!

Đan (Dale) là tên con cờ hó (hậu duệ đời sau cùng của dòng chó Phóc ở nhà mình)! Đan con của mẹ Pepsi, tháng 7/2013 Pepsi sinh 2 con chó (giống đực) màu đen, các con mình đặt tên là Chíp and Dale (là tên bộ phim hoạt hình về 2 con sóc mà các con mình hồi bé rất thích xem). Khi 2 anh em Đan được 2 tháng thì Chíp được cho em của OX mình ở LA (thời gian ngắn sau đó thì Chíp bị bắt trộm mất). Đan được ở lại nhà với cả dòng họ nhà Đan (hồi đó còn đông đúc gồm 8 con : Ky;  Hundai; Đen; Misa; Tô; Pepsi; Lu và Đan). Lu là anh cùng mẹ với Đan! Đan giống mẹ Pepsi từ tính tình tới bệnh tật! Đan khôn, lặng lẽ đi theo mình hết góc nhà này tới góc sân nọ, cứ lẽo đẽo theo sau chân mình như vậy nên nhiều khi mình lên lầu ban đêm mà sợ ...ma thì có Đan bên cạnh! Đan bắt chuột cũng giỏi như mẹ Pepsi; không ngu ngơ như Lu, bắt chuột mà cứ chạy nháo nhào không nhìn xem chuột ở góc nào. Khi ngửi thấy mùi chuột trong nhà thì Đan cũng như mẹ Đan cứ ngồi canh hàng giờ ở gần tủ lạnh hay góc tủ bếp, rồi lùng sục, luồn lách trong mấy cái kệ và hễ thấy chuột là lao vào quyết chiến! Đan lùng sục chuột còn hơn cả mèo ! Đan là giống chó Phóc nên nhỏ xíu (2kg) nhìn rất dễ thương, nhiều khi ra đường mấy em bé cứ tưởng Đan là ...mèo nên kêu Đan meo meo, khi đó thì Đan ra tiếng...sủa um sùm!
... Cả 2 mẹ con Đan (hồi trước còn Pepsi) lặng lẽ như cái bóng theo mình, nhưng hễ có ai đứng trước nhà là chúng nó sủa thôi rồi Lượm ơi! Đinh tai nhức óc! 2 mẹ con Đan được đặc cách ở dưới nhà, tự do đi lại, còn những con kia thì ít tự do hơn vì nhốt trong một căn phòng trên lầu!
Mẹ Pepsi của Đan hay bị bệnh: nhiễm trùng da, rối loạn tiêu hóa, mình và con trai suốt ngày ôm chó đi chích, đến năm 2014, mẹ Đan bị chó hàng xóm cắn chết! (chuyện này mình có viết rồi).
Đan cũng bị di truyền từ mẹ Pepsi bệnh viêm da, viêm nha chu, đặc biệt sợ tắm, mỗi lần nghe mình kêu đi tắm là Đan trốn biệt (không như mấy con kia nghe tắm là sắp hàng chờ đến lượt). Do hay bị bệnh nên mình cũng suốt ngày chở Đan đi chích thuốc, hàm răng dưới của Đan do viêm nha chu nặng quá nên rụng sạch, ăn uống khó khăn, đã mấy lần Đan nằm không ăn uống nổi tưởng đã theo mẹ Pepsi rồi! 2 tuần nay thì Đan đỡ viêm nha chu (bệnh mạn tính nên hết rồi bị lại), nhưng lại bị viêm da nặng, chích thuốc mấy ngày thì chức năng thận bị suy, chân phù và 2 ngày Đan không đi tiểu được nên bụng chướng, vậy nhưng vẫn thèm ăn nên mình mua những thứ Đan thích và mềm cho Đan ăn (xúc xích heo). Trước hôm Đan "đi" 2 ngày, dù đã rất mệt nhưng Đan vẫn chạy dí được một con chuột to cho Lu bắt ! Hôm sau Đan vẫn đi lại được, nhưng không ăn được nữa, cho món gì cũng ngửi rồi thôi, vậy mà khi nghe mình nói bắt... bắt chuột là tai lại vểnh lên nghe ngóng (thương Đan gì đâu á)! Mình biết là Đan sẽ đi theo mẹ Pepsi nay mai thôi nên ngồi vuốt ve Đan rồi dặn dò, động viên Đan nọ kia, nói với Đan là biết đâu Đan đi làm kiếp khác sướng hơn...Đan lắng nghe và mình chắc Đan hiểu!!! (Đan ơi ông, bà và anh Lu của Đan nhớ Đan lắm nè)
Tối hôm trước đi bộ về mình đóng cửa rồi chúc Đan và Lu ngủ  ngon (2 anh em Đan ngủ ngoài sân, trước đây thì Đan ngủ trong nhà, không chịu ra sân ngủ với Lu, từ hôm bệnh thì Đan không vào nhà ngủ nữa, tự nguyên nằm với anh Lu, nhưng giành phần nằm cái nệm của Đan), Đan nhìn mình ánh mắt...thương lắm, Lu thì có vẻ sợ, không chịu nằm gần Đan như mọi hôm! so với thế hệ trước thì Đan mới chỉ được 1/2 (6 tuổi), chưa già như Ky, Tô.. (12- 13 tuổi). Mấy hôm bí tiểu nên Đan đau nhiều, nếu không khỏe lại được (BS thú y báo Đan bị nặng rồi) mà Đan phải đi theo mẹ Đan có khi lại bớt đau đớn cho Đan! Sống làm kiếp chó mà dài đằng đẳng như bà cố Ky hay ông Tô cũng khổ Đan ạ!
 Sáng ngày14/3/2019 mình dậy sớm đi tập thể dục thì thấy Đan đã..đi theo mẹ Pepsi rồi! Đan ơi! bà (chủ) mong là Đan chuyển sang kiếp khác tốt hơn nhé! Anh Lu của Đan hôm trước thấy Đan mệt thì có vẻ sợ, sáng nay Đan "đi" thì buồn lắm! Lu ơi, bà cũng buồn nhớ Đan, bà nhớ mỗi khi lên lầu là Đan lại nhảy bậc thang theo sau, hôm trước dù đau nhiều mà vẫn ráng leo lên phòng nơi bà đang làm việc để được nhìn và nghe bà nói chuyện với Đan!Thôi thì Đan đi để bớt đau (chích ngày 2-3 mũi,thận ứ nước, tiểu không được đau đớn, khó chịu) Đan đi thanh thản nha Đan...!

 Chíp, Đan và mẹ Pepsi:

 Đan:

 2 anh em Chíp và Đan ngày bé:






 4 mẹ con nhà Đan: (anh Lu ngồi)


Đan đã trưởng thành:


 Đan hay theo mình lên sân thượng để lùng chuột ở mấy bụi cây:


Mẹ của Đan  hồi đó cũng hay đi theo mình:

Mỗi khi lên  tấng thượng mà trời tối, có Đan theo mình cũng đỡ ...sợ:


Mấy ngày trước bệnh nhưng vẫn đứng xin ăn: (9/3) 

Hàm răng dưới không còn cái nào:


  Đi khám bệnh (11/3/2019)

Đan bệnh thì anh Lu ngồi bên:


Cả xấp phiếu điều trị cho Đan ở trạm thú y  :

Lu buồn khi không còn em Đan : (14/3/2019)


Thứ Ba, 12 tháng 3, 2019

CẬU VÀ THẦY !

Cậu là em họ của mẹ mình (chị, em bạn dì). Bà dì (mẹ của cậu) lấy chồng làm nghề giáo nên dù con đông, kinh tế khó khăn nhưng các con của bà đa số đều học hành thành tài (Bác sỹ, kỹ sư, giáo viên). Trong đó Cậu là con trưởng và cũng theo nghề giáo. Năm 1971 khi nhà mình chuyển nhà (từ dưới số 4 lên số 3) là về gần nhà bà dì, thời gian này Cậu đi dạy xa nhà nên mình không biết nhiều về cậu, hình như đến gần cuối thập niên 70 thì vợ, chồng cậu chuyển về dạy gần nhà! (cậu dạy toán, mợ dạy văn).
Cậu là giáo viên dạy toán, ít nói nên nhìn nghiêm lắm (không biết là học trò của cậu có sợ Thầy giáo không chứ mình hồi đó thì ngại gặp cậu lắm, chả biết tại sao?). Mình không học với cậu nhưng khi mình thi hết phổ thông (1979) thì mẹ mình nhờ Cậu kèm mình thêm môn toán, eo ơi, mình sợ học toán với cậu lắm! Mới đến ngõ vào nhà cậu là mình đã tim đập, chân run (mẹ mình cũng nghiêm nên mình chả dám trái lời hay trốn học thêm với cậu). Bởi vậy  những buổi học thêm đó thì mình vừa học vừa sợ (sợ cậu và sợ...toán) nên chẳng tiếp thu được những gì cậu dạy! Giờ nghĩ lại vẫn hãi môn toán (mà chẳng riêng gì toán, mấy môn tự nhiên là mình sợ tuốt! haizzz). Còn cậu thì từ lâu rồi mình... hết sợ, không phải cậu hết nghiêm mà vì mình đã lớn không còn sợ vu vơ kiểu trẻ con nữa!
Cậu ít nói và nghiêm (là mình cảm nhận vậy, còn thực tế thì phải hỏi học trò của cậu thôi), ngược lại mợ lại rất tâm lý, mợ gần như là chỗ dưa tinh thần của mẹ mình (vui, buồn gì mẹ mình cũng tâm tình với mợ, có những chuyện mợ biết mà mình không biết). Hồi mẹ mình vào SG sống, hai người vẫn hay thư từ qua lại, mẹ mình vui khi nhận thư mợ vì hai người cùng động viên nhau vượt khó!
..Những ngày mẹ mình sắp mất (tháng 12/1995), trước đó bà viết di chúc và trực tiếp dặn mợ là khi thấy bà sắp đi thì mợ nhớ cho bà ăn một chút gì đó (bà sợ chết khi đói không tốt cho các con ), rồi mẹ mình còn dặn mợ làm đẹp cho bà sau khi bà mất. ( ý bà là vẫn giữ hình ảnh đẹp cả sau khi qua đời). Mợ đã làm tất cả những gì mẹ mình tin tưởng dặn dò.
Mình còn nhớ năm mẹ mình mất là năm nhuận (có 2 tháng 8 âm lịch) nên khí hậu rất lạnh, Cậu đã chạy xe đạp xuống chợ cách nhà vài km để mua than về quạt sưởi ấm cho mẹ mình!
 Mẹ mình là nữ hộ sinh nên tình cảm của bà đối với mọi người trong làng, xã rất tốt, nên khi bà mất mọi người cũng rất nhiệt tình qua lại giúp đỡ. Dĩ nhiên trong đó có cậu, mợ và em M (con trai út của cậu, hồi đó đang ở nhà) thường xuyên có mặt, em M là người đã chụp ảnh đám tang mẹ mình (mình đưa máy ảnh cho M và M tự biên tự diễn), nên giờ mình vẫn còn mấy album hình làm kỷ niệm!

Thấm thoắt thoi đưa, mẹ mình "đi xa" đã 24 năm. Những lần mình về quê vẫn ra nhà thăm cậu, mợ, khu vườn nhà cậu nhiều cây trái nhìn thích lắm...Thấy cậu, mợ vẫn khỏe nên mình nghĩ mỗi năm về vẫn được gặp! 
Nhưng chiều qua mình nhận tin Cậu mất (lúc 8 giờ 15 phút ngày 06/02 AL tức ngày 11/3/2019) hưởng thọ 90 tuổi. Cách đây 3 tháng, khi về quê ngoại giỗ mẹ, mình ghé thăm cậu thì cậu vẫn khỏe, vẫn từ trong nhà ra mở cổng khi nghe mình gọi! nay cậu đã đi xa rồi cậu ơi !
 Mình không thu xếp để về viếng cậu được nên mọi việc nhờ anh trai ở quê, những hình ảnh về cậu trong đám tang mẹ mình năm xưa cứ quanh quẩn trong đầu, mình ngồi viết vài dòng nhớ về cậu như một nén tâm nhang kính dâng lên hương linh cậu! Cầu mong cậu an lành và siêu linh về miền cực lạc!
Vĩnh biệt Cậu, người Thầy giáo đáng kính của bao thế hệ học trò Hương Khê- Đức Thọ! 

 Cậu và  Mợ:



Cậu (đứng phía trước) trong đám tang mẹ mình tháng 12/1995:


 Cậu trong ngày giỗ mẹ mình năm 2017: (Thứ 2 từ trái qua)


 Còn đây là đám tang cậu: